KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 16: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

“Hừ, lại dây dưa với tên mù lòa đáng ghét, ẻo lả như nữ nhi đó!”. Giữa vòng vây mục dân, Ương Tang từ cặp này nhảy sang cặp khác, bất mãn oán trách – chung quy tỷ tỷ bầu bạn với nàng đã mười bảy năm nay, đột nhiên bị một tên cầm sư lang thang không quen biết cướp mất hồn, nên muội muội bị lạnh nhạt này có phần tức giận trong lòng.

“Ôi, Băng Hà mới tuấn tú làm sao! Công chúa thật đã hờn dỗi quá” Giữa lúc nắm tay nàng kéo lại, nữ nô Châu Châu vừa cười vừa nhảy, nhìn về hướng cầm sư và công chúa Ma Kha đang cúi đầu thầm thì, tán tụng, “Thật xứng lứa vừa đôi với Ma Kha công chúa. Giống nữ nhân chỗ nào đâu?”

“Ngươi xem, gương mặt y mới trắng làm sao, nữ nhân cũng không có vẻ thanh tú như thế!”. Ương Tang ấm ức, một mặt dụng lực giậm chân khiêu vũ, một mặt đanh đá liên tục chỉ trích: “Lại còn tay – uyển chuyển làm sao, dài làm sao, nhìn qua một lượt cũng đủ biết không phải nam tử hán tung hoành trên yên ngựa! Chỉ có thể gảy đàn, cho y một nhát đao cũng đủ bất động.”

“A, thì ra… Ương Tang công chúa yêu thích dũng sĩ.” Trong khi tức giận, Ương Tang nhảy càng lúc càng nhanh, Châu Châu không thể theo kịp, nhưng vẫn hổn hển trêu ghẹo, “Tôi quay lại, đến bẩm cáo với thủ lĩnh! Dũng sĩ của tất cả bộ lạc trên đại mạc đều tụ tập… đều đang tụ tập reo hò, nhảy múa, sẽ lập tức nhặt lấy khí giới, đến bộ lạc Man Nhĩ Ca ta, vì công chúa mà tỷ võ quyết đấu nhé!”

Ương Tang hiển nhiên rất thích nghe những câu nói như vậy, song vẫn nhíu mày một cái, hừ một tiếng, nhảy càng nhanh: “Nhưng không được khó coi, thô lỗ như tên kia! Tên nào tên nấy chỉ như sói cát cắn xé lẫn nhau…”

“Công chúa… ách, công chúa muốn phải tuấn tú, lại phải… lại phải vũ dũng,”. Châu Châu lúc này thật sự không theo kịp bước chân của công chúa, dứt khoát dừng lại, để Ương Tang độc vũ giữa đoàn người, khom lưng xuống há miệng thở dốc, cười, “Người đấy thật khó tìm!… Nhưng công chúa cẩn thận kẻo mà không xuất giá, thôi thì nhanh đến cầu thiên thần từ trên trời giáng xuống một người cho cô nhé…”

“Hừ.” Gương mặt Ương Tang cũng có phần đỏ lên, lại quay đầu hừ một tiếng, ngón tay xoay theo động tác uyển chuyển, đi cùng vũ bộ dưới chân, như một đóa hoa Hồng Cức nở rộ giữa vòng người.

Bất thình lình, nàng buột miệng “A” một tiếng, đột ngột sựng người như bị bất động.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Nữ nô Châu Châu sợ hãi giật bắn người, vội vàng cúi người xuống xem xét “Có phải bị trật chân không? Công chúa?”

Song tiểu công chúa áo đỏ không hồi đáp. Trong lúc nữ nô phát giác hai chân công chúa hoàn toàn không bị thương, kinh ngạc ngẩng đầu, tính hỏi thăm, đột nhiên nghe thấy đám người bên cạnh bỗng chốc nhốn nháo, trận trận reo hò vang dậy: “Nữ tiên! Nữ tiên!”

Nữ tiên cuối cùng đã xuất hiện sao?

Châu Châu vừa nghĩ đến, đã không thể kìm lòng quay đầu nhìn lại.

Dưới ánh lửa bập bùng, cửa đá cổ mộ rầm rầm mở ra, giữa nền đen kịt, một bộ áo trắng phấp phới xuất hiện, phiêu diêu thoát tục. Tất cả mục dân cùng reo hò, cúi người hành lễ, mang chén rượu giơ cao trên đỉnh đầu.

Nữ nô vội vàng cúi người xuống như mọi tộc dân khác, đồng thời muốn kéo công chúa xuống. Song công chúa Ương Tang bỗng sững người trong khoảnh khắc ấy. Giữa lúc mọi người đều cúc cung vẫn đứng thẳng người, trong tay còn cầm vạt váy, nhìn thẳng vào cánh cửa Cổ Mộ đang rộng mở.

“Châu Châu, ngươi xem, ngươi xem… Thiên thần đã nghe thấy lời khấn nguyện của ta.” Có phần ngỡ ngàng, Ương Tang buột miệng gọi khẽ, song nữ nô không dám ngẩng đầu lên, chỉ liều lĩnh nắm vạt váy của nàng, mong kéo công chúa không nghe lời này xuống. Bất kính với nữ tiên như thế, chốc nữa thể nào cũng bị thủ lĩnh La Nặc trách phạt nghiêm khắc.

Song giọng điệu ngỡ ngàng của công chúa áo đỏ chỉ tồn tại một chốc, tiếp đó đã chuyển thành sung sướng phát cuồng:” Thiên thần đã nghe thấy lời của ta!”

***

“Hoán nhi, con xem, mới xinh đẹp làm sao!”. Cửa đá vừa mở, hình ảnh hàng trăm ngọn lửa rực rỡ và bóng dáng thiếu nữ áo đỏ xoay vòng trong ánh lửa bập bùng ấy đã đập vào mắt, Mộ Yên mỉm cười khen ngợi, “Đây là hai chị em xinh đẹp nhất của bộ lạc Mạn Nhĩ Ca.”

Giữa lúc mọi người cùng cúi rạp đầy đất, duy chỉ có thiếu nữ áo đỏ nhảy múa trong ánh lửa bập bùng như một đóa hoa Hồng Cức nở rộ, đôi chân bên dưới tà váy gõ ra tiết tấu làm rung động lòng người. Khi ngoắc mắt quay lại, bất chợt dứt khoát, như chim nhạn lướt qua, khi nhắm mắt cúi đầu, ung dung trầm ngâm, như dây đàn ngân khẽ – nhưng giữa những động tác đưa tay, nhấc chân liên tục, người xem bất ngờ có một một vẻ ngẩn ngơ: dường như thời gian theo động tác người múa có thể trôi nhanh hoặc giả dừng lại.

Song Vân Hoán chỉ nhìn qua, đã khom lưng xuống nói khẽ: “Phải ra ngoài sao? Sư phụ?”

Mộ Yên khẽ gật đầu, quân nhân trẻ tuổi đứng sau lưng đi đến bên cạnh, cúi xuống, chỉ dùng một ít sức đã dễ dàng ôm nữ tử cùng xe lăn từ trên thềm đá của Cổ Mộ bước xuống.

“Nữ tiên! Nữ tiên!” Lần đầu tiên nhìn thấy nữ tiên bước xuống cùng họ vui vẻ tụ hội, toàn bộ mục dân reo hò vang dậy, thanh âm kinh thiên động địa. Mục dân quỳ gần đấy liền nhao nhao tiến đến cúi người hôn lên vạt áo Mộ Yên, thể hiện tấm lòng cảm kích người bao năm qua đã chở che cho họ. Tộc nhân xô đến càng lúc càng đông, cuối cùng một bước cũng khó đi.

“Ta không phải là nữ tiên gì cả… không phải là nữ tiên”, Đáp lại sự nhiệt tình đó, Mộ Yên trong nhất thời bị bất ngờ, có vẻ lúng túng, nắm chặt vạt áo trong tay, vội vã giải thích, “Ta từ lâu đã nói mình không phải nữ tiên gì cả! Không nên như thế!”

Song lời nói ấy hoàn toàn không được tiếp thu, những người mục dân đâu để ý đến lời biện bạch của nữ tử, điên cuồng ào đến, thử chạm tay vào chân và y phục của người. Xe lăn liên tục bị đẩy tới đẩy lui, hoàn toàn không thể kiểm soát.

“Hoán nhi, Hoán nhi.” Quả tình không còn biện pháp nào chống đỡ, Mộ Yên cười khổ, vô thức quay đầu tìm bóng dáng đệ tử.

“Sư phụ,” Vân Hoán vẫn luôn theo sát sư phụ, lập tức nhào người đến, giang tay ngăn cản đám mục dân cuồng nhiệt đấy. Một tay bảo vệ sư phụ, một tay nắm chặt Quang Kiếm, nói nhỏ: “Cần đệ tử đuổi những người này giúp sự phụ không ạ?”

“Không cần đâu”, Mộ Yên lắc đầu cười khổ, nhận thấy muốn giải thích cho những người này hiểu rõ phải tốn rất nhiều công sức, “Đưa ta đến gặp La Nặc thủ lĩnh… chuyện Như Ý châu trực tiếp nói với ông ta có thể sẽ tốt hơn.”

“Dạ vâng.” Vân Hóan hơi khom lưng, một lần nữa nhẹ nhàng nhấc sư phụ cùng luân y lên, chỉ điểm chân một cái đã lướt qua muôn ngọn lửa, đáp xuống bên đống lửa chỗ La Nặc thủ lĩnh. Khoảng cách đó đủ năm trượng, dù là dũng sĩ trẻ tuổi kiêu dũng nhất trên đại mạc cũng không thể một lần vượt qua, nhưng thanh niên khoác bào trằng này ôm thêm một người, lại ung dung đáp xuống.”Dạ vâng.” Vân Hóan hơi khom lưng, một lần nữa nhẹ nhàng nhấc sư phụ cùng luân y lên, chỉ điểm chân một cái đã lướt qua muôn ngọn lửa, đáp xuống bên đống lửa chỗ La Nặc thủ lĩnh. Khoảng cách đó đủ năm trượng, dù là dũng sĩ trẻ tuổi kiêu dũng nhất trên đại mạc cũng không thể một lần vượt qua, nhưng thanh niên khoác bào trằng này ôm thêm một người, lại ung dung đáp xuống.

Động tác nhanh nhẹn như chim ưng đấy khiến toàn bộ mục dân nơi đó giương mắt há hốc mồm đến một lúc lâu.

“Thủ lĩnh La Nặc.” Khi luân y nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Mộ Yên mỉm cười mở miệng, hướng về phía vị tộc trưởng cũng đang vô cùng kinh ngạc đó gật đầu chào, “Lại gặp người – mùa màng năm nay có tốt không? Tộc dân vẫn an ổ chứ? Sức khỏe vẫn tốt chứ?”

“A, tốt, tốt….”Thủ lĩnh La Nặc nhất thời kinh động không phải vì thân thủ của Vân Hóan: Hằng năm dẫn mục dân đến nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy trong cổ mộ có người thứ hai xuất hiện. Thủ lĩnh La Nặc lúng túng gật đầu, không ngừng quan sát người trẻ tuổi cao lớn đứng bên cạnh, nghi vấn đầy bụng, nhưng không dám tùy tiện chất vấn nữ tiên bất cứ điều gì.

“Người này là…” Mộ Yên nhìn theo ánh mắt tộc trưởng, nghĩ nên giới thiệu, bỗng cảm thấy tay Vân Hoán chạm nhẹ vào lưng mình, chỉ mỉm cười nói tiếp: “Là một người tốt đi qua, giúp ta mở cửa đá ra đây gặp các người.”

“À.” Nhận ra ngoại mạo Băng Tộc của người khách, thủ lĩnh La Nặc vô cùng hoảng sợ, đáp một tiếng, lại chăm chú quan sát Vân Hoán qua một lượt. Đối với việc có “Hảo Nhân” trong Băng Tộc, tâm lấy làm kinh ngạc, nhưng không dám phản bác bất cứ lời nào của nữ tiên. Lập tức hướng về tộc nhân chiêu hô một tiếng, tỏ ý mọi người không được lạnh nhạt với vị khách quý này.

Tuy khách đến là người Băng Tộc, nhưng chỉ ý nữ tiên và mệnh lệnh tộc trưởng là cao hơn mọi thứ – lập tức có vô số chén rượu được dâng đến. Mục dân trên đại mạc vẫn thường dùng phương thức đơn giản này để biểu đạt sự hoan nghênh đối với lai khách.

Trước vòng người tiến đến, Ương Tang đẩy toàn bộ tộc nhân ra, bưng chén rượu bước lên phía trước, vẫn chưa đến nay, đã bắt đầu cất lên ca khúc mời rượu – Khoảnh khắc này, nàng hy vọng trở thành tỷ tỷ biết bao nhiêu, có thể đến trước mặt người khách trẻ tuổi cất lên giọng hát du dương, tuyệt dịu nhất để y chú ý đến mình.

Thấy công chúa tự mình bước đến mời rượu, những người mục dân tự giác lùi lại, thế nhưng Vân Hoán chỉ nhìn thiếu nữ áo đỏ mang rượu đến qua một lượt, lắng nghe làn điệu khó hiểu song uyển chuyển ấy. Thiếu nữ kia có vẻ bối rối sựng tay lại – Nói gì với người ta đây, mình từ trước đến nay một giọt rượu cũng không uống? Trong lúc ngập ngừng, giọng ca của Ương Tang càng thêm gấp gáp, những người mục dân xung quanh liền cất giọng hòa theo.

“Sao thế?”. Mộ Yên vốn dĩ muốn cùng thủ lĩnh La Nặc từ từ bàn chuyện Như Ý Châu, bấy giờ nghe thấy mục dân xung quanh ồn ào, đùa cợt, kinh ngạc ngẩng đầu lên

“Không có gì.” Vân Hoán bắt gặp ánh mắt sư phụ, ngay lập tức hiểu được ý người, nhận lấy chén rượu một hơi uống cạn.

“Hay!” Khi y trở cổ tay, mang chén không đưa ra cho mục dân xem, thì chung quanh vang dậy một hồi khen hay. Vân Hoán chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa bùng cháy, y miễn cưỡng vận khí, trấn áp sự khó chịu ấy. Song bất ngờ nhìn thấy Ương Tang khóe miệng mỉm cười hài lòng, đón lấy chén rượu đầy từ trong tay nữ nô Châu Châu, lại bắt đầu ngâm nga giọng hát.

Bất luận thế nào trước tiên phải khiến đám mục dân này vừa ý. Tuy trong lòng khó chịu Vân Hoán vẫn luôn minh mẫn, cau mày nhấc tay.

“Đủ rồi, các người đừng chuốc rượu cho y nữa.” Song biểu hiện của y không thoát khỏi ánh mắt Mộ Yên, hiểu rõ đệ tử cao lớn này không biết uống rượu, nữ Kiếm Thánh Không Tang mỉm cười, cúi người cầm lấy chén rượu trong tay đệ tử, kề trên môi. nhẹ nhàng nhấp một ngụm, xem như trọn lễ tiết, đoạn nói với thủ lĩnh La Nặc, “Y có lẽ đã say. Ta thay y uống vậy.”

Thủ lĩnh La Nặc nhìn thấy dáng vẻ con gái mình mang chén rượu đến ngâm nga giọng hát, đã hiểu rõ Ương Tang trước giờ vốn cao ngạo, nay đã động lòng, đang đau đầu không biết làm sao lôi đứa con gái càn quấy này ra ngoài giáo huấn một trận, đúng lúc nổi giận, quát: “Ương Tang! Mau rời khỏi đây tham gia góp vui, còn không nhanh múa tặng nữ tiên một bài?”

“Múa đi! Múa đi! Múa đi!”. Mục dân xung quanh đồng loạt cổ vũ, lớn tiếng vỗ tay theo nhịp điệu.

Ương Tang tuy bị phụ thân răn dạy, quở mắng, nhưng nghe thấy yêu cầu nàng biễu diễn vũ đạo, đúng với ý nguyện – Tuy ca hát không giỏi, nhưng về nhảy múa, trên đại mạc này không ai hơn được nàng.

“Anh biết khiêu vũ chứ?” Đặt chén rượu xuống, tiểu công chúa áo đỏ nhìn Vân Hoán nở nụ cười diễm lệ, đưa tay ra mời người thanh niên cao lớn oai hùng trước mặt một cách tự nhiên, thân thiện – Đây là người vừa được thiên thần ban xuống cho nàng! Mạnh mẽ như chim ưng, nhanh nhẹn như báo, lại có mặt mũi sáng sủa anh tuấn, cùng ánh mắt sắt lạnh… So với tên cầm sư của tỷ tỷ, đám mục dân trên thảo nguyên, không biết hơn biết bao nhiêu lần!

Nữ nhân đại mạc từ trước đến nay vẫn cởi mở chân thành, vốn không biết cách che đậy, đưa tay mời: “Đến khiêu vũ chứ!”

“Nhảy đi! Nhảy đi! Nhảy đi!” Mục dân xung quanh nghe thấy lời mời này, càng thêm cao hứng, dùng tiếng reo hò vang dậy cùng nhịp điệu vỗ tay thể hiện sự hoan nghênh đối với vị khách quý này, sóng âm cuồn cuộn dâng lên, không thể kháng cự, “Hỏa! Hỏa! Hỏa!”

“Thủ lĩnh La Nặc, đừng làm khó y” Tuy chỉ uống một ít rượu, song rượu mạnh mà mục dân ủ khiến gương mặt trắng bệch của Mộ Yên ửng hồng phơn phớt, người mỉm cười giải thích cho đệ tử, “Y không biết…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp