KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 15: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

“Bốp!” Nói chưa được nửa câu, một bạt tai đột nhiên giáng xuống gương mặt y, khiến y sững sờ.

Vân Hoán sờ tay lên má, ngây người nhìn nữ tử trên xe lăn – nhiều năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên sư phụ đánh y.

“Có đau không?” Bản thân Mộ Yên cũng sững người một lúc, vội vàng đưa tay xoa nhẹ má đệ tử, sự lo lắng thể hiện rõ trong ánh mắt, “Con xem, con nói chuyện điên rồ thế nào! Ta là người Không Tang, lại bị thương dưới tay Vu Bành nguyên soái các con – con đưa ta về đế đô? Nói với thập Vu con là đệ tử của Kiếm Thánh Không Tang? Tây Kinh và Bạch Anh là sư huynh, sư tỷ của con? – Con điên rồi sao? Muốn tự tìm cái chết sao? Bọn sài lang ấy còn đang lo tìm không ra lý do thích đáng!”

Tức giận, lo lắng đan xen, nữ Kiếm Thánh dường như cảm giác thần khí suy kiệt, dừng lại một chốc, nhìn thấy đệ tử cúi đầu không đáp, chậm rãi nói: “Hoán nhi, con cẩn thận suy nghĩ xem – dù sao… dù sao, khục khục, sư phụ thà chết ở nơi này cũng không thể cùng con về Già Lam thành.”

Vân Hoán vẫn không trả lời, Mộ Yên chỉ cảm thấy bả vai quân nhân dưới tay mình hơi hơi run run.

Chỉ là khoảnh khắc, cơn run không thể khống chế đó lập tức biến mất, Thiếu tướng Thương Lưu đế quốc ngẩng đầu, trong đôi mắt bên dưới mày kiếm đã không còn ánh nhìn bất chấp như ban nãy, sâu và lạnh, không thể nhìn thấu: “Sư phụ giáo huấn như thế, đệ tử không dám tái phạm.”

“Hài tử ngoan.” Thở phào nhẹ nhõm, Mộ Yên cuối cùng cũng mỉm cười trở lại: “Sau này tuyệt không được lỗ mãng hành sự như thế – mục dân bên ngoài cửa đã tụ tập lâu rồi. Qua đây giúp sư phụ đẩy xe lăn, chúng ta ra ngoài thôi.”

Thế nhưng Vân Hoán vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ đưa tay lên, mở ra, lần nữa đưa viên kim đan đưa đến trước mặt Mộ Yên, từng chữ từng câu:

“Mong sư phụ nhận lại viên kim đan này.”

Ngữ điệu kiên định như thép đó, trong lúc ngẩn ngơ, Mộ Yên bỗng hoài niệm, trong hầm ngầm đầu tiên, nhìn ánh mắt tuyệt vọng và quật cường của y… Thở dài một hơi, không nỡ trái ý đệ tử lần nữa, Mộ Yên đưa tay, cầm lên, mỉm cười, rồi nuốt vào.

Dưới màn đêm, ngọn lửa cháy rừng rực, ánh đỏ cả một góc trời.

Mắt thấy linh điểu tụ tập nhốn nháo đã bay đi, mục dân quỳ rạp bên ngoài Cổ Mộ, khẩn cầu bảo hộ biết rõ trận đại kiếp mỗi năm một lần đã bình an đi qua, đồng thanh reo hò. Ngoài thành Không Tịch lập tức trở thành bể cả dậy sóng hân hoan. Bên trên ngọn lửa, đầu người lúc nhúc, ly sừng trâu, chén cốt đà lẫn vào nhau giơ lên không trung, lời ca tụng hòa theo vu sư các bộ tộc vang vọng trời đêm. Mỹ tửu bắn tung tóe, dâng tràn tấm lòng cảm kích dành cho thần linh. Theo tiếng đàn mười hai dây du dương, những người mục dân đưa hai tay lên, nhịp chân cùng nhau ca hát, khí thế náo nhiệt lan ra, ca ngợi thiên thần và nữ tiên – khi đại kiếp đi qua, dựa theo thông lệ, đêm thứ hai phải cử hành yến hội long trọng, đáp tạ nữ tiên bên trong Cổ Mộ.

“Cũng đã ca hát lâu rồi… sao giờ này nữ tiên vẫn chưa ra nhỉ?” Bên cạnh đống lửa, một cô nương áo đỏ có phần bồn chồn, lo lắng, lẩm bẩm: “Ngày trước dù sao người cũng mở cửa đá ra mặt góp vui một lúc – lẽ nào là lần này chúng ta ca hát, nhảy múa không hay? Nếu như nữ tiên không bước ra, chúng ta lại không thể dừng khiêu vũ…”

“Ương Tang công chúa, nhất định là cô chưa khiêu vũ, và Ma Kha công chúa cũng chưa cất tiếng hát, cho nên nữ tiên không thể xuất hiện.” Nữ nô bên phải mỉm cười khích lệ, cùng lúc ra hiệu cho mục dân bên cạnh phụ họa, “Hai vị công chúa trân quý nhất trong tộc đều chưa ra mặt, thiên thần, nữ tiên làm sao vừa ý được? Mọi người nói có đúng không?”

“Đúng, Đúng thế!”. Mục dân đang uống rượu bên cạnh cùng nhau rền vang đáp lời.

“Vì sao ta phải nhảy múa…” Cô nương áo đỏ nghe lời nói của nữ nô, tuy trong lòng vui vui, lại cố ý bĩu môi, ánh mắt đảo nhanh, “Ma Kha nha đầu đó, tỷ ấy đi đâu rồi? Tỷ ấy không ca, ta cũng không múa!”

“Công chúa Ma Kha đã đến bên cạnh cầm sư kia, chỉnh xong dây đàn sẽ bắt đầu ca ngay” Nữ nô Châu Châu cười tít mắt, nháy một cái, ngón tay chỉ về phía đống lửa bên ngoài. Nơi đó quả nhiên có một thiếu nữ áo vàng ăn mặc lộng lẫy đang đứng sau cầm sư, cúi người nói nhỏ điều gì đó, Châu Châu lại cười: “Ương Tang công chúa bắt đầu nhảy ngay chứ, mọi người đều đang đợi công chúa múa dẫn đầu đó!”

“Ma Kha phải hát trước!”. Bỗng nhiên phát cáu, thiếu nữ bướng bỉnh hừ lên một tiếng, lại không dằn lòng được, liếc nhìn người đứng bên cạnh cầm sư đang gẩy đàn mười hai dây, “Hừ, cũng không biết xấu hổ, bỏ mặc ta không đếm xỉa tới, suốt ngày nay cứ quấn lấy người ta – một tên cầm sư mù lòa lang thang, ẻo lả như nữ nhi, không ra dáng nam nhân chút nào, cũng đáng được tâng bốc thế sao…”

“Ôi ôi, Cầm sư Băng Hà quyến rũ đến mức nào, lại khiến Ương Tang công chúa ghen tị như thế nhỉ?” Nữ nô Châu Châu hiển nhiên hiểu rõ hai vị công chúa này, buông lời trêu ghẹo chủ nhân, kéo tay Ương Tang, “Đến đây, đến đây, khiêu vũ đi! Mọi người đều đang đợi cô đó!”

“Ta không nhảy!” Ương Tang vẫn tỏ ra cáu kinh như cũ, giậm chân một phát, lớn tiếng, “Phải bắt tên mù đó gảy đàn lên cho Ma Kha hát trước!”

Thanh âm hơi lớn, người bên cạnh đống lửa hiển nhiên đã nghe thấy, gã cầm sư ấy đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu lên, thiếu nữ áo vàng – Ma Kha công chúa đứng sau y cũng ngẩng đầu nhìn về phía muội muội, cau mày.

“Ương Tang! Không được vô lễ – mau ra khiêu vũ đi!”

Giữa bầu không khí căng thẳng, đột nhiên vọng tới tiếng kêu “Dừng lại!” uy nghiêm vô song. Giữa đám tộc nhân túm tụm, một người trung niên tay cầm chén rượu đưa lên, mục dân đồng loạt cúi đầu, gọi “La Nặc thủ lĩnh”. Tộc trưởng của bộ lạc Mạn Nhĩ Ca đích thân dẫn tộc nhân đến nơi này chủ trì đại hội, lại nhìn thấy con gái đang tức giận, không kiềm được cau mày, quát, sau đó quay đầu về hướng khác, ra lệnh, “Cầm sư, gảy đàn! Ma Kha, đừng lo thì thầm to nhỏ nữa, hãy hát lên đi! Con là thiên linh điểu trên bầu trời đại mạc mà!”

Mục dân bên cạnh nghe Tộc trưởng mở miệng, đồng loạt hoan hô, rộn rã hê lên một tiếng. “Hỏa! Hỏa! Hỏa!”Mục dân bên cạnh nghe Tộc trưởng mở miệng, đồng loạt hoan hô, rộn rã hê lên một tiếng. “Hỏa! Hỏa! Hỏa!”

“Dạ vâng, phụ vương.” Ma Kha công chúa áo vàng hơi thẹn thùng, cung kính đáp lại, không dám trì hoãn nữa, thấp giọng nói với cầm sư: “Băng Hà, ta phải hát rồi – anh hãy gảy một khúc ‘Hỏa’ nhé?”

Cầm sư mù lòa khẽ mỉm cười, cũng không trả lời, chỉ mang ngón tay ấn lên dây đàn, nhẹ nhàng dạo qua.

Cũng không biết có phải là ảo tưởng không, toàn bộ mục dân đều cảm thấy khoảnh khắc cung nhạc đầu tiên vang lên, mọi ngọn lửa đang cháy trên đồng hoang bỗng có phần rực rỡ hơn, bập bùng nhảy múa, dường như cũng muốn hòa nhịp khiêu vũ.

“Thật tuyệt!”. Công chúa Ma Kha thầm thán phục, nhìn nam nhân chơi đàn trước mắt. Ngọn lửa bập bùng ánh lên gương mặt y, đôi mắt cầm sư hơi khép nhẹ, gương mặt thanh tú khôi ngô, có một khí chất ưu nhã mà không ai trên đại mạc sánh được. Bàn tay thon dài ấn trên đàn cũng là nét nho nhã, thong dong mà mục dân không thể có, lại càng không giống một cầm sư lang thang.

“Hát đi, Thiên linh điểu của chúng tôi!” Nữ tử vừa ngẩn ngơ một lúc, tiếng reo hò của mục dân đã vang lên bên tai, kèm theo tiếng vỗ tay hòa cùng nhịp điệu, khẩn khoản thúc giục. Công chúa Ma Kha liếc nhìn qua cầm sư một lượt, cuối cùng thõng tay, đứng dậy, mặt hướng về núi Không Tịch phương Tây, đưa hai tay lên, mở miệng cất tiếng: ” Hãy cháy lên thần lửa của ta, để nói với thiên thần-”

Âm thanh thiên nhiên đấy vừa cất lên, cả vùng hoang vu bỗng trở nên tĩnh lặng. Giọng hát ngọt ngào nhưng se lạnh, như gió mang hơi rét, như suối băng tan ra từ thượng nguồn, róc rách chảy vào hoang mạc, hợp thành Xích Thủy, tưới mát cả vạn dặm hoang mạc. Tộc nhân của ba bộ lạc trên đại mạc đều biết: con gái tộc trưởng bộ lạc Mạn Nhĩ ca là thiên linh điểu của bầu trời đại mạc, nếu như Xích Thủy là nguồi suối duy nhất tưới mát hoang mạc thì giọng ca của nàng chính là dòng suối ngọt ngào, tuôn chảy trong lòng người.

Thủ lĩnh La Nặc nhìn con gái lớn tỏ ý khen ngợi, hướng về Ương Tang khoát tay ra hiệu – tuy không có con trai, nhưng hai cô con gái này cũng đủ khiến y thấy tự hào, hơn hẳn mọi người trong cả ba bộ lạc.

Ương Tang công chúa áo đỏ vẫn lờ đi mệnh lệnh phụ thân, chỉ nghiêng đầu toàn tâm toàn ý lắng nghe giọng hát của tỷ tỷ. Đợi đến âm cuối cùng trong câu hát đầu tiên của Ma Kha công chúa vang ra, khoảnh khắc âm mới chưa cất lên, bất ngờ ngón chân khẽ động, một bước đã nhảy đến giữa sân. Dáng điệu uyển chuyển như chim yến kéo theo cả một tràng vỗ tay tán thưởng vang dội. Thế nhưng sau động tác đầu tiên, Ương Tang lại đứng im. Giữa tiếng ca như thanh âm thiên nhiên ấy, tất thảy mọi người đều nín thở, lặng yên, chăm chú quan sát.

Dưới màn đêm, người cầm sư lang thang đó gảy đàn tùy tâm, không theo bất cứ giai điệu nào, lăng loạn thâm trầm, tản mạn như màn sương mỏng manh tan biến trước khi mặt trời lên – Phút chốc không còn cảm giác tiết tấu bó buộc trong âm luật, chỉ thấy tự do, tự do miên man.. Dáng người khiêu vũ nổi bật giữa nền váy đỏ rực rỡ. Ương Tang kéo vạt váy lên, chầm chậm xoay chuyển. Chiếc cổ cao, cánh tay thon, theo từng nốt nhạc bắt đầu chuyển động.

Âm thanh huyền cầm càng lúc càng nhanh, theo khúc nhạc của cầm sư, ngọn lửa đột nhiên bùng cháy. Trong khoảnh khắc trọng âm đầu tiên vang ra, kèm theo câu hát thứ hai của Ma Kha “Hãy bùng lên hỡi lửa thần của ta”, Ương Tang đột nhiên xoay người – khi xoay người, cánh tay cầm vạt váy đỏ đột nhiên xòe ra, toàn thân như bông hoa Hồng Cức diễm lệ bung cánh.

Bất ngờ, bàn chân nàng nhịp ra tiết tấu thanh thoát. Trong phút chốc đã khiến âm điệu vốn dĩ rời rạc nhạt nhẽo đấy dường như rung lên mạnh mẽ, được tiếp thêm một nguồn sinh lực và cảm xúc cháy bỏng như ngọn lửa. Băng Hà hiển nhiên có phần bất ngờ, bàn tay trên đàn có phần khựng lại. Song khóe miệng mỉm cười, ngón tay lại nhanh chóng lướt trên mười hai dây đàn, chớp mắt đã bắt kịp tiết tấu của người khiêu vũ.

Tà váy của thiếu nữ áo đỏ tung bay, và đôi chân thon dài bên dưới giẫm lên mặt đất theo một mật độ tiết tấu ngẫu hứng. Khi xoay người vẻ mặt phấn khởi, khi uốn người, khi quay đầu, khi khép mi, khi nhấc tay, đều phát ra hào quang bốn hướng, như mặt trời đỏ vừa ló dạng. Đôi chân thanh tú nhịp theo tiết tấu, vạt váy bên người xòe ra và khép lại, làm nền cho dáng điệu uyển chuyển, như một đóa Hồng Cức bỗng khép, bỗng nở đang nhảy múa, vẻ duyên dáng kiều mị khôn tả.

“Ương Tang! Ương Tang! Ương Tang công chúa!” Dáng múa vô cùng mĩ lệ như thế hiển nhiên trong khoảnh khắc đã làm bừng cháy nguồn cảm hứng của những người mục dân trên đại mạc. Tiếng reo hò tán thưởng rộn lên như gió vang vọng bốn phương. Cũng không biết là ai khơi mào, bước theo vũ bộ của thiếu nữ áo đỏ, tất thảy mục dân đều người tiếp người, vây lấy ngọn lửa, bắt đầu ca múa.

Giọng hát đã hoàn toàn lạc đi trong tiếng reo hò đấy. Ma Kha áo vàng nhìn muội muội đã mang đến bầu không khí đại yến, liền thuận theo tiếng hoan hô của mọi người ngừng ca, ngồi xuống phía sau cầm sư.

“Muội muội của cô nhảy thật đẹp…” Cầm sư cũng ngừng dây đàn, ngón tay đặt trên đàn, cúi đầu mỉm cười.

“Sao?”. Vốn dĩ bất cứ lời tán tụng nào đối với Ương Tang cũng khiến nàng vui vẻ nhưng lần này Ma Kha lại không cười, cúi đầu nói nhỏ, “Anh… anh có thể nhìn thấy sao?”

“Nghe cũng nghe ra”. Người cầm sư tên Băng Hà đó mỉm cười, cúi đầu xuống gảy đàn, “Nhưng giọng ca của Ma Kha công chúa cũng không kém gì cô ấy… chỉ là vì sao cô hát không tập trung? Lẽ nào cô không yêu kính thiên thần sao?”

“…” Gương mặt Ma Kha bỗng đỏ lên một chút. Tuy so với muội muội, Ma Kha có vẻ thẹn thùng hơn, nhưng nữ nhân trên đại mạc vốn thật thà thẳng thắn, nhỏ tiếng thừa nhận: “Ta cảm thấy anh còn đẹp hơn cả thiên thần.”

Ngón tay dạo qua dậy, cầm sư mỉm cười nhấc tay, nhìn về phía thiếu nữ áo vàng, mái tóc đen từ trên trán rũ xuống, che kín đôi mắt khép hờ của y: “Đa tạ công chúa đã khen ngợi – đối với một cầm sư lang thang mà nói, được người mang ra so sánh ngang với thiên thần, đích thực là giảm phúc phần ạ.”

Ma Kha suy nghĩ mãi, cuối cùng nhường một bước, nhưng vẫn kiên trì: “Ít nhất trên đại mạc này, cũng không có ai tuấn tú như Băng Hà!”

“Công chúa không gặp đấy thôi!” Trên gương mặt cầm sư luôn kèm theo nụ cười mỉm, song vẻ tươi cười đó lại có dần dần đông lại, thăm thẳm không thấy đáy, “Người chưa nhìn thấy đấy… gương mặt thiên thần thật sự như có hào quang tỏa ra bốn phương. Đấy đúng là mĩ mạo có thể dẫn đến loạn “khuynh quốc”.”

Bên kia đống lửa hai người to nhỏ rì rầm, bên này thiếu nữ áo đỏ vừa múa, vừa liếc xem họ nói gì, tiếng dậm chân càng lớn.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp