KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 13: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Trong thành thị hư vô đó, hàng ngàn hàng vạn thạch quan lđang ặng lẽ, say ngủ bên dưới đáy nước.

Một đôi mắt đang chăm chú nhìn vào thủy kính. Nước nông, trong vắt, mờ mờ ảo ảo phản chiếu hình ảnh của một vùng không gian khác.

Không biết đã quan sát bao lâu, trên vương tọa cao cao, chiếc đầu lâu hơi hơi cúi xuống ấy bỗng thở dài, tay phải không thể kiềm được, nhấc lên, đưa về phía thủy kính, dường như muốn chạm vào lấy lại một vật nào đó.

“Chân Lam!” Bất ngờ có người cất tiếng gọi, một giọng điệu thân quen vang lên.

“Rầm”, cánh tay đang đưa ra lưng chừng ấy bỗng giật bắn, nặng nề mang nắp đồng hạ xuống, đậy lên thủy kính, mặt nước dập dờn tan ra.

“Đang xem gì thế?” Khi nữ tử với mái tóc sắc bạc cùng bộ y phục trắng toát bước đến chỉ nhìn thấy thủy kính đã được đóng kín. Nàng hơi kinh ngạc nhìn chiếc đầu lâu trơ trọi trên vương tọa ấy, “Mấy hôm nay thường thấy chàng mở thủy kính, chàng xem gì vậy?”

“Không gì cả!” Bất giác cau mày, Hoàng thái tử Không Tang nhìn Thái tử phi, bực dọc trả lời. Thế nhưng lời nói vừa từ miệng xuất ra, trên gương mặt bỗng đỏ ửng lên một cách kỳ quái.

“Đừng đóng thủy kính, ta xem thử Tây Kinh và Tô Ma, bọn họ đã đi đến đâu rồi?” Đối phương đã không trả lời, Bạch Anh cũng không tiện truy vấn tiếp, nàng ngồi xuống vương tọa, tiện tay nâng đầu lâu lên, đặt trên gối, cúi người mở thủy kính, “Những ngày vừa qua, trên kia nhất định đang long trời lở đất, đáng tiếc tạm thời chúng ta vẫn không thể ra ngoài… Thật là lo lắng cho họ.”

Trong lúc nói chuyện, nắp đồng đã được mở ra, nước trong thủy kính vẫn còn lăn tăn dao động. Song mặt nước nhấp nhô ấy cũng dần dần phẳng lặng lại, mơ hồ hiện lên hình ảnh vẫn chưa kịp tan biến. Rõ ràng là một mơi nào đó ở phương tây Sa Quốc: giữa bụi cát vàng mù trời, xích đà thồ theo một đoàn người dáng vẻ mục dân cùng tiến về phía trước. Ngồi trên con xích đà đi đầu, chỉ huy cả đoàn lữ hành là một thiếu nữ khoác áo đỏ, mắt sáng răng ngọc, cánh tay màu đồng có chiếc roi da to độ ngón cái quấn quanh, trên lưng mang theo một chiếc hộp, đang quay đầu về sau, lớn tiếng nói điều gì đó, vẻ mặt rất phấn khởi.

“…?” Thoáng sững người, Bạch Anh kinh ngạc nhìn hình ảnh còn sót lại trên thủy kính, thế nhưng chỉ chớp nhẹ mi, cũng chẳng hỏi điều gì, ngón tay thanh tú phất qua mặt nước, lặng lẽ niệm thần chú, nước trong thủy kính chớp mắt lại dậy sóng. Dường như bị sức mạnh vô hình tác động, lớp nước mỏng manh ấy hướng về tâm kính tụ lại, bỗng chốc hợp nhau tạo thành một đường thẳng bắn lên không trung đến ba thước, rào một tiếng, lại rơi xuống chậu đồng, và lập tức yên tĩnh như thủy ngân.

Cảnh tượng trong kính đã hoàn toàn thay đổi.

Thái tử phi với mái tóc trắng phau ngồi trên vương tọa, cúi người nhìn cảnh tượng trong kính, thần sắc trên gương mặt bỗng thay đổi, như có lửa xoáy sâu trong đáy mắt, buột miệng thốt lên: “Hoang đường!”.

Vào khoảnh khắc nàng mở thủy kính, Chân Lam đã thoáng thất thần, giờ đây cảm giác được toàn thân Bạch Anh bỗng nhiên rung lên, ngay lúc y đang phân tâm suýt tí nữa đã từ trên gối nàng lăn xuống đất.

“Sao thế?” Trong giây phút Bạch Anh toan đóng thủy kính, Chân Lam đã chấn tỉnh trở lại, tay phải bỗng đưa ra, bất ngờ đỡ nắp đồng, nhìn vào thủy kính. Lướt qua một lượt, y cũng há miệng cứng họng, lúng túng không nói nên lời.

Thủy kính vốn có thể ghi lại rõ ràng hình ảnh nơi người ta muốn quan sát. Giữa khu rừng rậm không biết ở nơi đâu, sắc trời đã tối, một ngọn lửa rừng rực bùng cháy. Bên ánh lửa bập bùng, một đôi nam nữ đang ôm ấp, âu yếm nhau. Nữ tử kia xem ra gương mặt vẫn còn rất trẻ, nhưng thân hình lõa lồ trắng nõn lại thành thục và quyến rũ. Nàng đang thở dồn dập, thần sắc trên khuôn mặt xen lẫn sự thống khổ và hoan lạc kì quái. Đôi tay trắng xanh và thon dài đang ôm lấy nữ tử, trên mười ngón đều đeo nhẫn với những hình thù khác nhau, mái tóc xanh thẫm bị mồ hôi thấm ướt, dán sát vào cơ thể đang quằn quại, rã rời.

“Đúng là… chậc, xằng bậy quá!” Không ngờ đến có thể nhìn thấy sự việc như thế, Chân Lam lúc này cũng không nói nên lời, tay chống trên thủy kính, có vẻ lúng túng vì đã mở ra cảnh tượng không nên thấy đó, khẽ lắc đầu, “Tốt xấu cũng phải tìm một gian phòng chứ!”

Buộc miệng thốt ra câu ấy, quay đầu bắt gặp ánh mắt Bạch Anh, Hoàng thái tử Không Tang cuống cuồng giải thích: “Ý của ta là… nếu như họ tìm một nơi nào đó nghỉ lại hãy… À, nếu như nhìn qua thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, người xem đã lập tức đóng thủy kính… không thể tùy tiện… Chậc, có đúng không?”

Tuy miệng thì vội vã giải thích, nhưng cái đầu lâu ấy vẫn chưa hề rời mắt khỏi thủy kính, vừa nói vừa xem.

“Còn xem!” Bạch Anh quát khẽ một tiếng, nhấc tay đóng thủy kính, bọt nước bắn ra, hắt lên nửa mặt chiếc đầu lâu vốn không kịp tránh đó. Động tác bất ngờ như thế hiển nhiên khiến Chân Lam thất kinh, y ngồi yên một chỗ, ngước mắt nhìn gương mặt trắng bệch của nữ tử đang đi tới đi lui quanh vương tọa, cũng trầm mặc hẳn đi.

“Y điên rồi… Quả thật đã điên rồi!” Bạch Anh nôn nóng bước vài bước, nghiến răng gằn giọng.

“Đừng như thế, háo sắc là bản tính trời phú mà…” Chân Lam buông tay phải rời khỏi thủy kính, với tay kéo miếng gấm trên tay vịn vương tọa, lau qua vệt nước bắn trên mặt. Dường như không biết nói thế nào để dỗ dành đối phương… “Nàng xem, người ta không giống nàng, một dạng thực thể không tồn tại, cũng không giống ta chia năm xẻ bảy, lực bất tòng tâm… đúng không? Nói tóm lại, dục vọng chung quy cũng không phải là điều đáng hổ thẹn!”

Bước chân gấp gáp bỗng khựng lại, trong thành thị một cõi hư không này, minh linh nữ tử hư vô quay lại nhìn chiếc đầu lâu trơ trọi trên vương tọa, ánh mắt chầm chậm thay đổi… Nàng đúng là không hiểu được… Năm mười tám tuổi từ Bạch tháp tung người nhảy xuống, sau đó ngủ say suốt mười năm. Cuối cùng, nàng tự vẫn trên núi Cửu Nghi và đã trở thành minh linh…

Suốt cả cuộc đời, nàng chẳng hề biết dục vọng là gì, sau khi chết càng không thể biết. Đấy là may mắn hay bất hạnh?

Dường như chợt hiểu ra câu nói vô tình của mình hàm ý tàn nhẫn, nhói buốt ra sao, bàn tay gãy hốt hoảng đặt lên miêng, câm bặt. Trong Vô Sắc thành rộng lớn như thế, Hoàng thái tử Không Tang và Thái tử phi lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu. Chỉ có ánh nước trên đỉnh đầu chập chờn dao động…

“Ta không muốn nói… nói như thế.”

Rất lâu, dường như phẫn nộ trong lòng đã dịu lại phần nào, Bạch Anh quay người lại, giọng lãnh đạm, “Chàng chú ý quan sát nữ tử đó. Đấy không phải là người mà là ma vật, y không ngờ lại cùng… U Hoàng ở chung!”

“U Hoàng?”, Sắc mặt Chân Lam lúc này bỗng thay đổi hẳn, “Đó là linh điểu?”

“Đúng là điên rồ!” Bạch Anh khoanh tay bước tới bước lui bước quanh vương tọa, trên gương mặt vốn luôn trầm tĩnh giờ đâu lại chất chứa một vẻ kinh ngạc và lo lắng không cách nào kiềm lại được. “Y muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì!”

“Bất kể y muốn làm gì, chúng ta hiện tại đều bất lực. Mọi việc đợi đến vực Thương Ngô, gặp y mới nói.” Chân Lam trầm ngâm, thần sắc trên gương mặt cũng thay đổi thất thường, sau cùng y nhấc tay mở thủy kính ra lần nữa, “Ta vừa chú ý quan sát, theo như cây cối trong rừng, có vẻ như Tô Ma hiện nay đã đi qua quận Tức Phong, y sẽ nhanh chóng đến Cửu Nghi thôi”

Tuy có chuẩn bị, song lần thứ hai mở thủy kính, nhìn thấy tấm lưng của nữ tử đang cùng Tô Ma ân ái bên đống lửa đó quả nhiên ẩn hiện một đôi cánh đen lớn, Chân Lam vẫn lặng lẽ thở hắt ra một hơi lạnh.

Trong khoảnh khắc ấy, y bỗng chú ý đến một vật gì đó bên cạnh ngọn lửa.

Gã người rối tên gọi Tô Nặc ấy bị ném sang bên cạnh, nhe răng nhìn hai người đang ôm ấp lăn lộn phía trước mặt… Dường như bị những động tác kịch liệt của chủ nhân tác động, gã người rối vốn không có sinh khí đó đột nhiên lạch cạch một tiếng, ngồi dậy, quay đầu về phía tấm gương, toét miệng cười một cách quỷ dị.

“A!” Bất chợt cảm thấy kinh sợ khôn tả, Chân Lam buột miệng kêu lên một tiếng, đánh đổ thủy kính.

“Sao thế?”. Bạch Anh thất kinh hỏi.

“Không rõ… đột nhiên giật nảy người!” Hoàng thái tử Không Tang vung vẫy tay áo ẩm ướt, vẫn cảm thấy nỗi khiếp sợ có phần quái lạ ban nãy. “Ta vừa trông thấy gã người rối đó, bỗng cảm thấy có điều không hợp lí…”

“Không hợp lí chỗ nào?” Nghĩ đến gã người rối tên gọi Tô Nặc bên cạnh Khôi Lỗi Sư kia, Bạch Anh bỗng dưng cũng cảm thấy lạnh cứng người

“Diễn tả không được” Chân Lam lại trầm ngâm một lúc lâu vẫn không thể nói ra nguyên nhân, chỉ khẽ lắc đầu, “Thật tà quái. Cái gã khôi lỗi ấy tự nhiên tách ra, thật khiến người ta lo lắng.”

“Mọi việc đợi y đến vực Thương Ngô ta sẽ bàn sau.” Dường như đã hạ quyết tâm, Thái tử phi bỗng gật đầu, thốt ra một câu, xoay chuyển đề tài, “Không biết sư huynh với Na Sanh đi đến đâu rồi?”

Chân Lam lại cau mày, sắc mặt có phần nghiêm trọng: “Ta vừa xem qua cũng không rõ, có lẽ là vùng phụ cận quận Tức Phong, nhưng mà khu vực đó không cách nào quan sát qua thuỷ kính được!”

“Có người cản trở sao?” Bạch Anh quay đầu lại vô cùng kinh ngạc, “Có phải đã bố trí kết giới?”

“Đúng vậy.” Chân Lam trầm ngâm, ngón tay gõ lên tay vịn, “Nếu như dự đoán không sai, có thể bố trí kết giới mạnh mẽ như thế, phải do một trong số mười vu sư đích thân ra tay… Chinh Thiên quân đoàn nhất định cũng đang đuổi theo như hình với bóng. Tây Kinh dẫu sao cũng phải cẩn thận mới thành công được.”

Lại là khoảnh khắc trầm mặc nặng nề, rất lâu sau, Bạch Anh mới chậm rãi nói: “Đến khi trời tối, thiếp sẽ dẫn theo một số minh linh chiến sĩ đi xem thế nào.”

“Nguy hiểu lắm” Hoàng thái tử Không Tang cau mày, ngón tay liên tục gõ lên tay vịn của vương tọa, “Lỡ như gặp phải sự việc như lần trước, nàng bị thương không cách nào trở về trước lúc trời sáng, thì làm sao?”

“Lẽ nào sư huynh bọn họ hiện tại lại không nguy hiểm?”. Ánh mắt kiên định của nữ tử tóc trắng là vô phương phản bác, nắm chặt tay, “Huống hồ, địch thủ nhưTô Ma, không phải lần nào cũng có thể gặp – thiếp sẽ cẩn thận.”

“…” Trầm ngâm một lúc, Chân Lam chỉ chầm chậm quay đầu lại, “Bảo Lam Hạ cùng đi cùng nàng, hắn làm việc rất cẩn thận.”

“À, lẽ nào thiếp quá lỗ mãng sao?”. Thái từ phi nở nụ cười, khom lưng thu dọn thủy kính đã bị lật úp.

Chiếc đầu lâu trên vương tọa lặng lẽ nhìn nàng, rất lâu sau, bỗng bật cười không dứt: “Xem chừng ra dáng vẻ rất trầm tĩnh… Nhưng cũng chỉ gạt người thôi. Nếu như bỗng nổi điên lên, thì rõ là cơn giận khủng khiếp, muốn kiềm cũng không kiềm được.”

“…” Hiển nhiên hiểu rõ Hoàng thái tử đang trêu chọc điều gì, Bạch Anh chẳng thèm để mắt đến y, thu dọn thủy kính. Dù thế nào cũng không nói lại, cứ lờ đi, đấy là phương pháp hữu hiệu duy nhất đúc ra trong khoản thời gian một trăm năm đằng đẵng sống với y.

“Anh”. Trong khoảnh khắc nàng rời khỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng Chân Lam gọi nàng từ phía sau lưng, giọng điệu vô cùng khẩn thiết.

“Sao thế?”. Nàng ngạc nhiên quay đầu lại.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp