KÍNH - PHÁ QUÂN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 12: Kính - Phá Quân

trước
tiếp

Sự tình rắc rối phức tạp như vậy, làm sao nói rõ ràng với sư phụ cho được?

Song điều khiến Vân Hoán kinh ngạc là, tuy y chỉ nói qua vài điều, nhưng một người vốn chưa từng tiếp xúc với chính trị quyền mưu như sư phụ lại chẳng tỏ ra ngỡ ngàng lạ lẫm chút gì, từng câu từng chữ đều đáp trúng vào chỗ yếu hại, khiến y càng thêm ngạc nhiên. Gã thanh niên vừa tròn hai mươi bốn tuổi như y tuyệt không hề biết, từ khi y còn chưa sinh ra, cuối thời Không Tang Mộng Hoa vương triều, sư phụ đã bao lần tiếp cận với dòng chảy chính trị chủ yếu đương thời. Và người mà sư phụ yêu khi đó, lại là một chính khách hết sức phức tạp.

Tuy chưa từng trực tiếp tham dự vào chính cục, song từ khi người đó chết đi, nữ Kiếm Thánh ẩn cư đã dành hết thời gian nghĩ về người đó và thế giới của y. Tuy bao năm nay vẫn chưa thể hiểu thấu được định nghĩa chân chính thế nào là đen, là trắng, tuy vẫn còn hoang mang, song Mộ Yên tuyệt không phải một thế ngoại ẩn giả hoàn toàn mù mờ về chính trị.

“Tám chín năm nay cũng thật khổ cho con.” Nghe đệ tử xem ra tùy tiện kể qua cục diện cơ bản tại đế đô hiện thời, Mộ Yên chợt buông tiếng thở dài, giơ tay vuốt nhẹ lên tóc đệ tử. “Hoán nhi, con bây giờ đang ngày đêm làm bạn với hổ đó.”

Bờ vai Vân Hoán khẽ run lên, kinh ngạc ngước nhìn sư phụ, chợt trong lồng ngực trào lên niềm đau khổ và vui sướng không nói nên lời. Y vốn không mong được sư phụ thông cảm, chẳng ngờ sư phụ lại thấu hiểu cho y.

Còn điều gì có thể khiến y vui mừng hơn thế nữa.

“Giống lắm…” Bàn tay Mộ Yên đặt trên bờ vai rộng săn chắc của Vân Hoán, nhìn đệ tử thân vận nhung trang, vẻ mặt lạnh lùng kiên định đang trù tính điều gì đó, ánh mắt chợt thoáng nét hoảng hốt, thì thầm: “Lúc ngươi nói những chuyện này quả là giống hệt Ngữ Băng. Hoán nhi, ngươi nhất định phải cẩn thận… trong Già Lam thành chỉ có con sư tử đá đối diện cổng thành là trong sạch mà thôi, hạng người nào vào đó cuối cùng cũng hoàn toàn thay đổi hẳn, ngươi đừng nên trở thành người như Ngữ Băng.”

“Sư phụ?” Cái tên đó khiến Vân Hoán khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn sư phụ.

Đã nghe qua… tuy sư phụ trước đây rất ít khi nhắc tới, nhưng những năm xưa, mỗi khi đến ngày nguyệt tận tháng giêng, đều ngưng không chỉ dạy võ công, lặng lẽ ngóng về hướng Đông phía Già Lam thành, tinh thần hoảng hốt. Thiếu niên bưng kiếm đứng hầu phía sau không dám lên tiếng quấy rầy, ánh mắt thầm lặng dõi theo vị sư phụ ngồi trên xe lăn, tình cờ nghe thấy sư phụ khe khẽ thốt lên cái tên đó: “Hạ Ngữ Băng.”

Hạ Ngữ Băng. Thiếu niên đó đã âm thầm ghi nhớ, từng ngấm ngầm truy xét cái tên đó.

Tuy sau khi Thương Lưu lập quốc, đối với những sự việc của tiền triều đều tìm cách tiêu trừ tận gốc rễ, nhưng sau ngày thăng chức lên làm thiếu tướng, có thể ra vào tàng thư các của hoàng gia đế đô, y cuối cùng cũng tìm ra cái tên đó trong đống sử ký chất chồng không ai sắp xếp của Không Tang.

Trong vương triều thối nát suy đồi cuối cùng của Không Tang, duy chỉ có cái tên đó là nổi bật, chói sáng khiến người ta lóa mắt. Nhất đại danh thần, Ngự sử đài Ngự sử Hạ Ngữ Băng, một đời công minh cương chính, liêm khiết vô song, được trăm họ thiên hạ hết mực kính yêu. Ông dốc sức cả đời mong lật đổ được bè lũ sâu mọt của Thái sư Tào Huấn Hành, cuối cùng bị Thái sư phái thích khách ám sát.

Hạ Ngữ Băng chết vào ngày nguyệt tận tháng giêng năm thứ mười hai Thừa Quang Đế, khi đó gần hai mươi sáu tuổi. Khi đó Thanh Vương đã khống chế triều chính. Tình thế tựa như một thứ trái cây khổng lồ bị thối từ trong ra ngoài, không cách nào ngăn được.

Ba năm sau, lại thêm ba năm nữa, Băng tộc vẫn lưu lạc hải ngoại, dưới sự lãnh đạo của Trí Giả, đã trở về Vân Hoang.

Mười ba năm sau, đế đô Già Lam bị Băng tộc công phá, Không Tang Lục Vương tự vẫn tại Cửu Nghi sơn, Vô Sắc Thành sụp đổ, mười vạn Không Tang di dân tan biến vào lòng đất. Vân Hoang sau sáu ngàn năm bị Không Tang thống trị, cuối cùng đã thay đổi chủ nhân.

Ngự sử trẻ tuổi từng muốn đem sức mình xoay chuyển càn khôn, trùng chấn triều cương đó, cuối cùng công sức một đời lại đổ sông đổ biển. Song y vẫn còn may mắn, chung quy cũng không phải tận mắt nhìn thấy giây phút quốc phá gia vong.

Đó là người mà sư phụ từng gặp gỡ trong đời chăng? Song thê tử của Hạ Ngữ Băng lại là con gái Thanh Vương Ngụy trong Lục Vương, sau cùng lại trở thành cháu gái Thanh Vương Thần. Cô ta mồ côi từ trong bụng mẹ, được Thanh Vương Thần thu dưỡng. Khi Già Lam thành bị phá, cô ta cũng lấy thân phận Lục Vương tự vẫn trên núi Cửu Nghi… Trong cuộc đời người đó, chẳng hề lưu lại chút dấu tích gì về nữ tử mang tên “Mộ Yên” cả.

Đóng lại cuốn Lục Hợp Thư phủ đầy bụi bặm, thiếu tướng thân vận nhung trang ngồi giữa đống thư tịch cổ lộn xộn xếp chật giá, lặng lẽ ngẩng đầu trầm ngâm.

Y không cách nào tra cứu được những chuyện năm xưa của sư phụ… dẫu y từng vô cùng tha thiết muốn biết mọi chuyện mà sư phụ đã nếm trải trong đời, song trăm năm trôi qua, thời gian không gian rốt cuộc đã ngăn cách rất nhiều sự việc. Khi nữ tử đó hô mây gọi gió giữa giang hồ, xuất kiếm kinh động thiên hạ, y còn chưa được sinh ra trên thế gian này, Băng tộc còn đang lênh đênh cô khổ không chốn nương thân.

Ta chưa sinh, đã có Người.

Ta sinh, Người đã da mồi tóc sương. (1)

Nếu không phải nhờ có phương pháp “Diệt” bí truyền của Kiếm Thánh môn hạ, nếu không phải sư phụ lánh đời ngủ say trong Cổ Mộ, khiến thời gian không gian ngưng đọng lại không còn lưu chuyển tuần hoàn theo thế gian nữa, vị sư phụ với khuôn mặt dịu dàng bình thản mà lạnh lùng đó, hẳn đã sớm già nua, chết đi bao năm rồi. Người sao có thể gặp được gã thiếu niên trên đại mạc, y sao có thể trở thành thiếu tướng đế quốc…

***

Vô ý nhắc tới cái tên đó đã khiến y suy nghĩ mông lung. Khi bình tĩnh lại, bên tai chợt văng vẳng có tiếng nói: “Quyền thế, lực lượng, đất đai, quốc chính… trong huyết quản các ngươi vốn dĩ những thứ đó luôn không ngừng lưu động. Cho dù tâm nguyện ban đầu là gì, cuối cùng đều bị cuốn vào vòng xoáy đó. Các người cứ tin chắc rằng những gì mình làm là đúng, đều cảm thấy có năng lực đạt được mục đích của mình nên không ngại kề cận bên hổ sói, cuối cùng bất kể là thủ đoạn gì cũng đều dùng tới cả.”

Từng lời từng lời nói đó đã kinh động đến tư duy tan tác của thiếu tướng, dần dần mới ngưng tụ lại.

Y phát hiện mình còn chưa hiểu hết những lời vừa rồi của sư phụ, y vốn không ngờ lại nghe thấy những lời này từ miệng của một nữ tử không màng chính sự như sư phụ.

“Song đến cuối cùng, các ngươi thực tế lại trở thành người khác xa với mộng tưởng của mình.” Bàn tay Mộ Yên đặt trên vai đệ tử, ngây ra nhìn y mà ánh mắt dường như lại đang hướng về nơi nào xa lắm, tinh thần hoảng hốt, cũng không biết là đang nói cho ai nghe. Nhưng những lời đó lọt vào tai Vân Hoán khiến trong lòng chợt không nén nổi sợ hãi.

“Sư phụ!” Vân Hoán miễn cưỡng gọi, muốn thay đổi chủ đề mà y vốn không muốn cùng sư phụ bàn tiếp này.

“Hoán nhi!” Không Tang nữ Kiếm Thánh giật mình bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện bèn cười khổ, vỗ vỗ lên vai y, không ngờ bị biểu tượng hình Ngân Ưng cộm lên trên áo làm đau tay. Mộ Yên cúi đầu chăm chú nhìn người đệ tử nhỏ tuổi nhất, trong mắt đầy lo lắng: “Cẩn thận những kẻ đó. Bọn chúng khi còn lợi dụng được thì trăm phương ngàn cách đối đãi tử tế với con, nếu một sớm một chiều không dùng được, chỉ nháy mắt là quăng con cho lũ sài lang kia xâu xé đó!”

“Sư phụ đừng lo, đệ tử có thể đối phó được mà.” Y nhếch khóe môi lạnh lùng, trong chớp mắt đè nén tất cả tình cảm dào dạt trong lòng, ngầm quay lại chủ đề cũ: “Tuy nhiên, hiện nay có chút vướng mắc.”

Vừa lúc buột miệng, một luồng khí lạnh lẽo đã lặng lẽ len vào lồng ngực y, lại thuận theo đó tràn lên, buột ra theo câu nói. Thực ra, nói cho cùng, y bôn ba lặn lội tìm đến đây, không chừng chỉ là vì chuyện này thôi?

“Lại có chuyện gì à?” Quả nhiên, Mộ Yên vừa thoáng nghe đã cau mày lo lắng: “Hoán nhi, ta biết con gặp phải chuyện khó khăn gì đó, không thể tháo gỡ mới tới sa mạc Bác Cổ Nhĩ? Mau nói rõ đầu đuôi cho sư phụ nghe.””Lại có chuyện gì à?” Quả nhiên, Mộ Yên vừa thoáng nghe đã cau mày lo lắng: “Hoán nhi, ta biết con gặp phải chuyện khó khăn gì đó, không thể tháo gỡ mới tới sa mạc Bác Cổ Nhĩ? Mau nói rõ đầu đuôi cho sư phụ nghe.”

“Con phụng mệnh tới đây tìm một thứ.” Thiếu tướng đế quốc ngồi trước giường sư phụ, đang thấp giọng trình bày chợt thận trọng ngưng lại: “Nếu tìm không thấy thì phải chết.”

“Cái gì?” Mộ Yên giật mình ngồi dậy, nắm chặt vai đệ tử: “Là Tử lệnh? Rốt cục là thứ gì mà quan trọng thế?”

“Thuần thanh lưu ly Như Ý Châu.” Vân Hoán mau mắn đáp lời, đột nhiên nhớ ra đây là việc cơ mật, vội ngậm miệng lại.

“Thuần thanh lưu ly Như Ý Châu…” Ngón tay Không Tang nữ Kiếm Thánh khẽ run run, hiển nhiên từng nghe qua cái tên đó, gắng sức nhớ lại, nữ tử từng sống ở tiền triều chợt lẩm bẩm: “Là thứ đó sao? Là Như Ý Châu của Long Thần trong truyền thuyết? Nhưng khi Tinh Tôn Đế tiêu diệt Hải quốc, giam cầm giao long dưới vực Thương Ngô, không phải Như Ý Châu đã được đưa về cất giữ trên đỉnh cao nhất của Già Lam bạch tháp rồi sao? Nghe nói như vậy có thể phù hộ cho khắp nơi mưa thuận gió hòa. Chẳng lẽ sau khi Thương Lưu lập quốc đã làm mất viên bảo châu đó rồi sao? Lại đến nỗi bắt ngươi ngàn dặm bôn ba đi tìm về?”

Vân Hoán cười gượng, không đáp.

Nhiều năm nay, việc nghiên cứu chế ra Già Lâu La Kim Sí Điểu luôn là bí mật lớn nhất của đế quốc. Tác dụng của thuần thanh lưu ly Như Ý Châu lại càng ít người biết tới. Nếu để sư phụ biết được tác dụng chân chính của Như Ý Châu chính là hạt nhân bên trong của cỗ máy sát nhân có thể phá hủy mọi thứ đó, chỉ e sư phụ tuy không nỡ khoanh tay nhìn đệ tử không làm tròn nhiệm vụ bị xử tử, nhưng cũng sẽ do dự không chịu giúp y. Dẫu đã quyết bằng mọi giá cũng không thể để sư phụ biết công dụng thật sự của Như Ý Châu, song y cũng chẳng dám thản nhiên nói dối sư phụ. Y chỉ có thể lảng tránh không đáp.

“Phải rồi, đây là quân vụ, ngươi không cần phải nói nhiều.” Y vừa thoáng trầm ngâm, Mộ Yên đã hiểu ra, gật đầu, ân cần dò hỏi, “Ngươi liệu có tìm được không? Có lẽ phải đi Không Tịch thành điều động quân đoàn Trấn Dã đó…”

“Hoang mạc rộng lớn như thế, một toán quân tìm kiếm có khác nào đáy bể mò kim, được tác dụng gì?” Vân Hoán cúi đầu khẽ cười khổ: “Tử lệnh đó có kỳ hạn.”

Y chỉ suýt chút nữa đã nói ra câu này: “Trên sa mạc này, luận nhân mạch, luận ảnh hưởng, trong dân gian ai có thể so với sư phụ?” Quân đoàn Trấn Dã tuy duy trì được trật tự nơi đây, song y cũng biết quân đội không được lòng dân. Trong việc này, trông vào quân đoàn Trấn Dã chẳng bằng dựa vào sư phụ được đám mục dân kính trọng bao năm nay. Đây cũng là biện pháp mà y nghĩ ra ngay khi vừa mới bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ nặng nề này.

“Kỳ hạn bao lâu?” Ngón tay Mộ Yên từ từ nắm chặt lại, hỏi.

“Trong vòng một tháng.”

“Một tháng…” Trong mắt Không Tang nữ Kiếm Thánh hiện lên nét trầm ngâm, chầm chậm ngẩng đầu nhìn khung trời biếc cao cao ngoài cửa sổ, ánh mắt dần tối lại. “Thời gian gấp lắm rồi…”

“Đệ tử nhiều lời rồi.” Nói chậm, từ từ đáp lời, cảm giác giọng nói của mình như lưỡi dao cùn mà lạnh lẽo, y lại buộc mình không được nói tiếp nữa, quay mình đi ra cửa. “Tương chắc đã nấu xong cơm rồi.”

“…” Mộ Yên nhìn sắc mặt Vân Hoán, song trên gương mặt đó, ngoài vẻ lạnh lùng trấn định, tuyệt không thấy gì khác.

Sắc mặt nhợt nhạt của nữ tử lại biến đổi, trước khi đệ tử bước ra ngoài, chợt gọi y lại.

“Tối nay mục dân các bộ lạc gần đây đều tụ tập lại trước mộ, tạ ơn ta đã đánh đuổi tà ma cho họ.” Không Tang nữ Kiếm Thánh nói, căn dặn đệ tử nhỏ tuổi nhất của mình. “Đến lúc đó, ta sẽ nhờ trưởng lão các tộc thay ta lưu ý. Những người thông thuộc đại mạc hoang nguyên, nói không chừng lại có ích.”

“Đa tạ sư phụ.” Cuối cùng, như đã đoán trước, được sư phụ nhận lời, thiếu tướng đế quốc quay ngay đầu lại, quỳ một gối xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt sư phụ.

(1) Đây là bài thơ người ta tìm thấy khi khai quật một ngôi mộ cổ. Bài thơ được khắc vào một miếng gỗ quí đặt trên ngực một thiếu nữ. Có thể phỏng đoán rằng người thiếu nữ quý tộc này đã “yêu” một người, và đến khi chết, nàng vẫn mang theo mối tình tha thiết đó.

Người sinh, ta chưa sinh

Ta sinh, người đã già

Người hận ta sinh muộn

Ta hận người sinh sớm

Người sinh, ta chửa sinh

Ta sinh, người đã già

Hận không sinh cùng thời

Sớm tối kề cận nhau.

Ta sinh, người chửa sinh

Người sinh, ta đã già

Ta xa người chân trời

Người cách ta góc bể

Ta sinh, người chửa sinh

Người sinh, ta đã già

Hóa bướm đi tìm hoa

Đêm đêm đậu nhành cỏ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp