KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tiết Tử - Khuynh Tẫn Thiên Hạ

trước
tiếp

Vũ lịch năm thứ 17, sinh thần thứ buốn mươi của Hoàn Vũ Đế – Một đời minh quân.

Chín châu thái bình, bốn biển hỉ hoan. Bách tính đồng lòng dựng lên một tòa bảo tháp chín tầng, mừng thọ hoàng đế.

Hoàn Vũ Đế tại vị mười bảy năm, cải tổ triều chính, chỉnh đốn kỷ cương, nam bình Uy Nô, bắc dẹp man di, khai sáng một triều đại thái bình thịnh thế.

Vạn dân ca ngợi, xưng tụng người đích thực Chân long Thiên Tử, vạn thế minh quân!

 

Mùng năm tháng năm là sinh thần Hoàn Vũ Đế.

Dưới chân bảo tháp, người thiết yến quần thần mừng thọ.

Đàn sáo réo rắt, yến tiệc linh đình, rượu không ngừng chảy, trên tấm thảm nhung kiêu sa lộng lẫy, từng đoàn mỹ cơ (1) như những đàn chim sặc sỡ uyển chuyển bay múa, say sưa ca vũ, không khí tràn ngập thống khoái hân hoan.

Hoàng đế vừa sang tuổi tứ tuần khẽ nâng chén rượu, hảo tửu sắc đỏ như máu, sóng sánh lay động theo nhịp tay đung đưa.

Quần thần có người liếc trộm, bên trong chiếc long bào màu đen thêu rồng vàng kim tuyến hiện lên thân ảnh cao gầy, nét mặt trầm lặng như huyền ngọc, sóng mũi thẳng tắp như sóng đao cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như điện chớp khẽ đảo tròng, không ai không khỏi cảm thấy toàn thân kinh động, không dám đối diện. Đôi mày kiếm thật dài xếch lên chạm vào tóc mai,  toát ra vẻ ung dung uy nghiêm vô thượng. Quần thần cảm thán: Bệ hạ tuấn mỹ vô song, khi còn trẻ không biết có bao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ vì người mà mê cuồng…

Quần thần nâng chén chúc mừng: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!~~~~~~~”

Hoàn Vũ Đế ngự trên ghế Cửu Long, hướng về phía quần thần gần xa đáp lễ, rồi đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hào khí ngất trời!

“Tuyệt!” – Quần thần tán thưởng.

Yến tiệc đang lúc cao trào, Hoàn Vũ Đế hưởng ứng yêu cầu của bá quan, chậm rãi đứng dậy, bước lên chín tầng bảo tháp.

Đỉnh tháp cao vút, gió lạnh thấu xương, gió phất long bào phần phật.

Gió lồng lộng thổi, nguyệt quang ngời sáng lạ lùng, tựa dòng thủy ngân bàng bạc đổ xuống, dát lên đỉnh tháp một tầng lấp lánh.

Hoàn Vũ Đế đứng lặng bên lan can hồi lâu, im lìm, lặng lẽ, tựa hồ không nghe hơi thở, tựa như người đã chờ đợi nỗi cô tịch thê lương này cả một đời người…

“Khuynh Vũ…” – Đôi môi như tuyết lạnh khẽ mấp máy, run rẩy.

Thanh âm rất nhỏ, lập tức tan biến giữa trời pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa vút lên cao, bung xòe ra mọi hướng, như sương như tuyết, như hỏa thụ ngân hoa (2), bầu trời đêm trong một thoáng sáng rực như ban ngày, liên tục không dứt…

Hoàn Vũ Đế hồi tưởng những năm tháng khinh cuồng tuổi trẻ, khóe miệng khẽ nhếch cười. Trong ánh trăng mông lung huyền hoặc, phảng phất bóng dáng một thiếu niên áo trắng đến cạnh – lãnh đạm, cao nhã, tôn quý, giữa trán người nọ, điểm một vệt chu sa thắm đỏ, đang nhìn người ôn nhu cười, đẹp như tranh vẽ.

“Khuynh Vũ, xem pháo hoa kìa!” – Hoàn Vũ Đế cao hứng reo lên… Thoắt ngoảnh mặt sang bên cạnh, nào có ai… Không khí đông cứng lại, lạnh băng, như đang đùa giỡn, cười nhạo nhà vua. Đúng vậy, nam tử áo trắng từng sóng vai cùng mình ngắm nhìn trời đất đã sớm không còn nữa. Còn đâu hơi ấm của y, còn đâu thanh âm lãnh đạm, còn đâu ánh mắt băng khiết, bình thản của y…

Chính là ta… Ta được cả thiên hạ, nhưng lại mất đi một người…

Giữa không trung, pháo hoa xòe rực rỡ…

Trên đỉnh tháp, cô độc bóng một người…

Hoàn Vũ Đế đứng lặng lẽ, cô tịch, thân ảnh lộ ra vẻ thê lương tịch mịch trước nay chưa từng tỏ ra với bất kỳ ai. Nhớ lại ngày nào, nam tử ôn nhu trầm tĩnh ngồi trên luân y, trầm ngâm đối diện mình mà nói: “Trong cõi hồng trần mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ tịch liêu biết bao nhiêu!” Lúc ấy, tuy khóe miệng y mỉm cười, nhưng lời nói ra hốt nhiên mang vẻ bi thương, không khỏi làm người sa lệ.

Gió trên đỉnh tháp vốn lạnh như băng dường như cũng dịu đi, mơn man lay động, giữa trời đêm lặng lẽ ủi an, ve vuốt, tựa hồ muốn gửi đến một chút thâm tình lưu luyến từ chốn xa xôi.

Ngày vui chóng tan, cảnh còn người mất, gió réo bi thương, người lặng bàng hoàng…

Bỗng nhiên, người quay đầu nhìn lại, cả người bần thần ngẩn ngơ như đang nhìn thấy nam tử cao hoa tôn quý đang ngồi trên luân y, con ngươi đen láy trong suốt đang mở to, ôn nhu nhìn mình, chân mày khẽ nhếch, giữa trán, thoáng điểm một vệt chu sa đỏ thắm long lanh, như ẩn như hiện…

Hoàn Vũ Đế hốt nhiên nhận ra, chính mình, lệ đã tuôn đẫm mặt!

Ánh trăng đổ tràn trên tấm lưng run rẩy của Hoàn Vũ Đế. Tất cả mọi người không ai có thể nhìn thấy, nam nhân kiên nghị hoa quý trên đỉnh tháp kia, sát phạt dư đoạt, nói một không hai, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể thay đổi, trong một thoáng chốc, trở nên giống một đứa trẻ…Thất thanh khóc rống …!

 

 

——————-

Đây là bản đã được Mặc tiểu a đầu chỉnh sửa, theo bản chỉnh sửa này thì nguyên cái trường đoạn Trương tiểu bằng hữu xuất hiện cùng bài hát “Khuynh tẫn thiên hạ” đã bị lược bỏ, có lẽ cũng vì dính dáng tới chuyện “bản quyền”, mặc dù rất rất tiếc (bởi dù sao thì bài hát cũng đã quá nổi tiếng và dính liền với tác phẩm này rồi) nhưng vì tôn trọng tác giả, ta cũng sẽ bỏ đi vậy!

Tuy nhiên, có những đoạn miêu tả rất hay, như miêu tả cảnh pháo hoa, ta không nỡ bỏ, đành giữ lại, vì nó làm nổi bật sự đối lập giữa quang cảnh chung quanh và tâm trạng của Hoàn Vũ Đế, đau hơn, thấm hơn…

 

(1): người con gái đẹp

(2): hỏa thụ ngân hoa: ý nói ánh sáng rực rỡ chói mắt.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp