Nghìn quân gầm thét, vạn ngựa vút bay, vó ngựa rầm rập như vô số lưỡi tầm sét liên tục nện đinh tai nhức óc, đất đai bị giày xéo thảm thương, rùng rùng kinh hãi.
“Mãnh hổ nan địch quần hồ”, cho dù Bát Phương quân anh dũng thiện chiến, không sợ hy sinh, cũng khó lòng địch lại với liên quân đông đảo liều lĩnh, như thủy triều cuồn cuộn trào dâng hết lớp này đến lớp khác, mãi không ngừng nghỉ.
Đội Bát Phương kỵ binh dưới sự chỉ huy của Phương Quân Càn đang bị cả một liên quân kỵ sư (1) vây hãm vào chính giữa.
Bụi bay mù mịt, trời đất chìm trong tối tăm u ám của chém giết, loạn đả, hung hãn liều mạng. Bát Phương kỵ binh dũng mãnh xông pha nhằm chọc thủng vòng vây, nhưng thủy chung vẫn không thoát ra được trận thế cương tỏa của địch, ngược lại, vòng vây mỗi lúc mỗi siết chặt lại.
Giờ phút này, tướng lĩnh bên cạnh Phương tiểu hầu gia chỉ còn lại một mình Du Bân, cùng năm mươi binh sĩ tinh nhuệ Bát Phương tử thủ chung quanh.
Cho dù bỏ mạng, cũng phải bảo hộ chủ soái của mình bình an thoát hiểm!
Một Du Bân vốn luôn rụt rè nhút nhát, vậy mà giờ đây thần sắc tràn đầy cương nghị, quyết tâm liều chết, môi nở nụ cười ung dung tiêu sái: “Tiểu hầu gia, mạt tướng xin phép đi trước một bước!”
Không thể đi theo Phương tiểu hầu gia ngài trọn con đường kiến công lập nghiệp, là niềm tiếc nuối lớn nhất trong đời mạt tướng. Dẫu vậy, đời này có thể gặp được Tiểu hầu gia, đó đã là may mắn vĩ đại… Tuyệt không hối hận!
Năm mươi dũng sĩ đồng thanh hô to, bừng bừng khí thế quyết tử: “Xin hầu gia bảo trọng, chúng thuộc hạ đi trước một bước!”
Đó là lời nhắn nhủ của người đã sẵn sàng dấn thân vào tử cục gửi cho người ở lại, cũng là lời chúc phúc của những kẻ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng tặng cho nhau!
…
Đến khi Tiếu Khuynh Vũ nhìn thấy Phương Quân Càn, hắn đang quỳ gối trên chiến địa, trong lòng ngực là Du Bân, trúng hơn ba mươi nhát chém, đang hấp hối.
Năm mươi kỵ binh cảm tử đều bỏ mạng sa trường, không ai sống sót.
Xưa nay, trên dưới Bát Phương quân đều công nhận, Du Bân là tướng mà lại nhát gan nhất, khiếp nhược nhất, dễ thất chí nhất. Nhưng cũng chính người đó, Du Bân, đã liều mạng xả thân chết thay Phương Quân Càn, chịu hơn ba mươi đao, trong đầu chỉ duy nhất ý nghĩ bảo hộ chủ soái bình an thoát khỏi vòng vây, tiếp tục sống.
Thấy Tiếu Khuynh Vũ, Du Bân khó nhọc mở miệng: “Công tử…”
Tiếu Khuynh Vũ thúc luân y nhanh đến, cúi người thật thấp xuống, nắm chặt tay ông: “Tiếu mỗ ở đây!”
“Công tử… chúng ta… có thể… thắng không… ?” Nói rồi ộc ra mấy ngụm máu tươi.
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu dứt khoát, vẻ mặt ngưng trọng: “Chúng ta nhất định thắng!”
Nghe được câu trả lời chắc như đinh đóng cột của vị công tử luôn thấu triệt mọi sự này, Du Bân nở nụ cười toại nguyện: “Chắc chắn rồi… có công tử… cùng hầu gia ở đây… Bát Phương quân chúng ta… không thể nào thất bại… Ta… chết cũng nhắm mắt…”
Ông ngửa mặt lên trời, ngây ngẩn nhìn đàn chim nhạn xếp hình chữ “Nhân” (人) đang xuôi về nam, bay mãi, xa dần rồi mất hút ở chân trời, nơi màn đêm dần kéo đến.
Thanh âm yếu dần đi, mê sảng: “Xem tên thỏ đế này nha… Còn ai dám nói… lão tử nhát gan không…”
Mắt mờ dần, đôi mi nhẹ nhàng khép lại, rồi… vĩnh viễn không mở ra được.
Phương tiểu hầu gia dịu dàng nói: “Ngươi chính là người dũng cảm nhất!”
Sẽ không còn ai dám nói ngươi nhát gan nữa.
Trong lòng Phương Quân Càn kích động dâng trào, hắn nhắm chặt mắt, ức chế dòng lệ đang chực tràn mi.
Bàn tay Tiếu Khuynh Vũ co lại thành nắm đấm, móng tay bấu chặt vào da thịt, đau buốt.
“Phương Quân Càn.” Y mở miệng “Đứng dậy!”
“Chúng ta nhất định phải thắng, nếu không… sẽ làm Du đại nhân thất vọng, hơn nữa là rất nhiều, rất nhiều tướng sĩ đã vì chúng ta mà hy sinh.”
Phương Quân Càn ngẩng mặt lên nhìn y, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi pha lẫn cay đắng trước nay chưa bao giờ thấy. Thanh âm hắn yếu ớt: “Khuynh Vũ… Thật cô độc quá…”
Dường như, Tiếu Khuynh Vũ ngay lập tức thấu hiểu được tâm tình hiện tại của Phương Quân Càn.
Bát Phương quân tứ cố vô thân, hắn chỉ có thể vô lực, tuyệt vọng lần lượt nhìn các đồng đội, đồng chí từng người, từng người một ngã xuống. Rồi ngay sau đó là điên cuồng lao lên, hăng hái quyết tử trong chiến cuộc vô vọng, để đến cuối cùng, hơi tàn sức tận, không còn chống đỡ nổi nữa thì ngã xuống, tử vong…
“Chúng ta nhất định thắng lợi!” Y vươn tay ra…
Bàn tay với những ngón thanh tú, trắng nõn mà vô cùng kiên định, hữu lực.
“Nắm lấy tay ta, đứng dậy!”
Gió đêm mùa hạ lồng lộng thổi mát rượi, bầu trời đầy tinh tú lấp lánh soi tỏ sóng mắt nhu nhã ôn hòa của bạch y thiếu niên.
Phương Quân Càn chậm rãi vươn tay.
Ngay sau đó, hai bàn tay nắm chặt…
Nhìn cảnh tượng bi tráng mà diễm lệ tuyệt trần trước mắt, không hiểu sao, ai nấy cũng đều dâng lên một nỗi xúc động đến rơi lệ.
—————-
Đầu tiên, cúi mình trước vong linh Du đại nhân! Ngài hãy yên nghỉ! Vũ Yến, Du Bân, rồi còn những binh nào tướng nào sẽ ngã xuống nữa? Chiến tranh, thật quá khốc liệt, thật quá đau thương… Nam nhi rơi lệ, nhưng không phải là ủy mị, không phải là yếu hèn.
Câu cuối, dường như bạn Mặc hơi bị nhầm một chút, Phương tiểu hầu gia muốn thoát vòng vây thì việc cần làm là giết sạch quân địch, 50 kỵ binh cảm tử của bạn Càn vì mở đường máu mà ko còn ai sống sót, mà địch quân, dù không chết hết đi nữa thì cũng bỏ chạy tháo thân. Du đại nhân cũng hy sinh rồi, trên chiến trường lúc đó theo lý chỉ còn mỗi Vũ ca và Càn ca mới đúng, vậy lấy đâu ra người “nhìn cảnh tượng bi tráng mà diễm lệ tuyệt trần trước mắt” mà xúc động rơi lệ nữa chứ!!!! (chẳng lẽ là bạn tác giả sao ta?)
Mà thực sự từ đầu truyện đến giờ bạn Mặc cũng nhầm khá nhiều, có điều ko đáng kể, ko ảnh hưởng nhiều lắm đến giá trị của truyện, vẫn làm chết người như thường…
Dạo này Chie rất thích nghe nhạc phim “Hồng lâu mộng” (1987), có cảm giác, giai điệu của nó khiến Chie có cảm xúc nhiều hơn thì phải… Nhưng dẫu sao cũng là cảm giác thôi…
(1): Phép nhà binh ngày xưa quy định cứ 2500 người thành một sư. Theo Chie thì có lẽ bạn Mặc chỉ dùng chữ “sư” với ý nghĩa chỉ sự “rất nhiều”, chứ 52 người (kể cả bạn Càn) mà phá vòng vây 2500 người thì có thánh cũng chưa chắc làm nổi, hiz