KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Chương 113 - Khuynh Tẫn Thiên Hạ

trước
tiếp

Thích Vô Ưu nhoài khỏi yên ngựa phóng xuống, quỳ mọp trên đất dập đầu: “Thuộc hạ chậm trễ, kính xin Hầu gia tha tội!”

Phương Quân Càn gác tay sau lưng, ngẩng cao đầu ngạo nghễ: “Tất có nguyên nhân!”

“Khởi bẩm Hầu gia, mưa lớn hoành hành mấy ngày liền, Phi Lô kiều bị lũ lụt đánh sập, Bát Phương quân chỉ có thể xuống ngựa đi bộ, theo đường vòng xuống hạ lưu, mượn Thanh Lam kiều qua sông để đến đây, khiến cho lộ trình kéo dài, làm chậm trễ không ít thời gian. Vô Ưu để cho Hầu gia cùng công tử thân lâm hiểm cảnh, tội thực đáng chết vạn lần!”

Phương Quân Càn nghe Thích quân sư giải trình như vậy chỉ mỉm cười: “Đã là thiên tai, không ai có khả năng cứu vãn, Thích quân sư nào có tội gì?”

Hắn nói những lời ấy hoàn toàn tự nhiên, nhưng khẩu khí ‘khí thôn sơn hà, hải nạp bách xuyên’ (1) lại hiển hiện khí độ khoan dung tự hải cùng trí tuệ tinh anh mẫn tiệp của bậc kỳ tài thiên hạ.

“Tiểu hầu gia!” – Thích Vô Ưu bất chợt ngẩng đầu nhìn thẳng Phương Quân Càn, nhãn thần thâm trầm tịch mịch phảng phất như hàm ẩn sức mạnh xuyên thấu tâm can, bình thường bắt gặp ánh nhìn ấy, người khác không khỏi rùng mình chột dạ: “Hầu gia… hoàn toàn không chút hoài nghi nào sao? Hầu gia cùng công tử thân lâm hiểm cảnh, thập tử nhất sinh, vậy mà Bát Phương viện quân lại chậm chạp không đến ứng cứu, chẳng lẽ… chẳng lẽ Hầu gia chưa bao giờ nghĩ qua… Thích Vô Ưu sẽ lại bán chủ cầu vinh, đầu nhập Hoàng thất Đại Khánh? Hoặc là muốn… tự lập binh mã, một tay che trời…” Hắn ngập ngừng rồi không nói tiếp nữa, chỉ có đôi mắt đăm đăm chú thị Phương Quân Càn.

Phương Quân Càn suy nghĩ rất nhanh, gật đầu thừa nhận: “Lời Thích quân sư nói quả thực rất có khả năng!”

“Vậy…?”

“Nhưng, cũng chỉ là có khả năng, bổn hầu sẽ không vội cho là thật!” – Phương Quân Càn mỉm cười ôn hòa, vỗ vỗ bả vai quân sư: “Bổn hầu tin tưởng Thích quân sư, cũng chính là tin tưởng mắt nhìn người của Khuynh Vũ!”

Đột nhiên trong lòng Thích Vô Ưu, cảm động dâng lên chan chứa, chực trào ra thành lệ.

Trằn trọc thâu đêm, chẳng lòng dạ nào dỗ giấc, bao nhiêu khổ tâm, lo nghĩ giăng mắc ngổn ngang. Trước mặt, sầu não vì chủ tử lâm nguy. Sau lưng, thuộc hạ xầm xì chỉ trỏ, phong thanh tiếng bấc tiếng chì. Kinh khủng hơn cả là nghi kỵ cùng ngờ vực mỗi lúc một sâu rộng, tâm không lúc nào yên, dạ chẳng khi nào tĩnh. Chưa hết, trên vai lại còn gánh nặng vận mệnh cùng áp lực đáng sợ của Bát Phương quân. Nhưng, bất chấp hết thảy, thủy chung hắn vẫn kiên định trụ vững.

Vậy mà, chỉ một câu ‘Bổn hầu tin tưởng ngươi!’ chân thành tha thiết của Phương Quân Càn, cơ hồ khiến Thích quân sư muốn lã chã rơi lệ.

Có được chủ nhân như vậy để bán mạng phụng sự, nam tử hán đại trượng phu há còn khát cầu nào hơn?

Phía Đông, trời đã sáng hẳn, triều dương tỏa chiếu ánh quang xán lạn huy hoàng, khoe khoang vẻ đẹp hoa lệ hào nhoáng chói mắt. Phương Quân Càn nheo mắt nhìn về phía xa, nơi Bạch Ác quan đang phơi mình dưới ánh nắng gay gắt, đột nhiên ý thức được rằng con đường trước mặt mình đã chọn đầy bất trắc cam go, thậm chí có thể mắc sai lầm, con đường ấy quá đỗi khúc khuỷu quanh co, gập ghềnh hiểm trở.

Hết thảy đều nói ‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’, vậy thì, một vị Hoàng đế muốn đi trọn con đường bước lên hoàng vị, cần phải hy sinh bao nhiêu con người?

Mà hắn, tay phải nhuốm bao nhiêu máu đỏ, chân phải đạp bao nhiêu thi cốt, để từng chút, từng chút bò lên tột đỉnh quyền lực?

Nhận lấy kính ngưỡng sùng mộ của thiên hạ, thu hết thành tâm lễ bái của vạn dân, trở thành một ngẫu tượng gần như thần phật giữa cuộc đời!

Là như vậy, phải như vậy…

Đã… không còn đường lui nữa…

Hoặc là tiếp tục bước đi đến tận cùng, khoác Hoàng bào quân lâm thiên hạ. Hoặc là xuôi tay thúc thủ, binh bại thân vong, để thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời.

Hắn tự hỏi mình:

Phương Quân Càn, ngươi có thể mỉm cười như vậy đến phút cuối được hay không?

Hắn hít thật sâu một hơi, cố nén xuống ***g ngực bao nhiêu mê mang tích tụ.

Tay ghìm cương ngựa, ngoái đầu ra sau, hắn đưa mắt nhìn về hướng chiếc mành xe trắng tinh phất phơ lay động theo từng nhịp chân ngựa, hầu mong kiếm tìm phía sau bức mành đang lắc lư một bóng hình thanh khiết thoát tục đã quá thân quen.

Trái tim đang trống rỗng, phảng phất như trong nháy mắt lại chứa chan, hơi ấm lan tỏa ngập tràn khiến người ta cảm thấy bình tâm khoan khoái.

Cũng không phải chỉ cô độc một người mà, vì ít nhất ─── còn có y!

Y từng nói, sẽ cùng ta vĩnh viễn bồi bạn.

Truyện lệnh binh trượt khỏi lưng ngựa, quỳ gối trước mặt Phương Quân Càn: “Bẩm báo Nguyên soái, Bát Phương quân đã tập kết đầy đủ, xin chỉ thị quân ta hành động!”

Phương Quân Càn nghiêm mặt lạnh lùng, từ đôi môi phát ra khẩu lệnh trầm tĩnh kiên nghị: “Sát!”

Chỉ một chữ.

Một vương giả chân chính trong lúc truyền đạt mệnh lệnh, căn bản không cần ngôn từ dông dài thừa thãi.

Bạch Ác quan, không nghi ngờ gì nữa, sẽ là tế phẩm đầu tiên trên bước đường thôn tính Đại Khánh của Anh Vũ hầu!

Về sau này, những lúc hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, ai nấy cũng đều kinh hoàng phát hiện, khi Phương Quân Càn bình thản phất tay cùng khinh miêu đạm tả bật ra một chữ duy nhất ấy, trong lòng không hề vướng bận dù chỉ một chút ý niệm do dự chần chừ, chỉ có hưng phấn trào dâng, bất chấp tất cả, liều mình xông lên phía trước, mặc đao quật, kiếm chém, thương đâm, búa bổ, giằng co, vật lộn.

Thang mây, móc câu ùn ùn dựng đứng, níu chặt tường thành, Bát Phương quân kiêu dũng liều lĩnh bám vào, bất chấp nguy hiểm trèo lên.

Binh sĩ hộ thủ thành lâu đương nhiên tâm không cam tình không nguyện khoanh tay chờ chết, ra sức chống cự, trên không tiễn hỏa lao ra vun vút, dưới đất lăn gỗ, ném đá như mưa về hướng Bát Phương quân – nhưng hết thảy đều vô hiệu. Sức phản kháng yếu ớt đó chỉ như một cốc nước nhỏ dội lên xe củi đang cháy bừng bừng, hoàn toàn không ngăn trở được thế tiến công mỗi lúc một dồn dập của quân Bát Phương.

Bát Phương quân ha hả cười, tiếp tục trèo lên cao, sức mạnh như điên như cuồng quả thật khiến người khiếp sợ kinh hãi!

Bọn họ không phải con người! Bọn họ là ma quỷ!

Thủ binh hộ thành một khi đã tỏ ra bại thế, Bát Phương quân lại như được tiếp thêm sức mạnh, hưng phấn trào dâng, thế công càng thêm điên cuồng, cường hãn. Hết lớp này đến lớp khác không thương tiếc từ trên đầu thành đạp văng vô số tử thi xuống đầy mặt đất, đuổi cùng diệt tận.

Phương Quân Càn lẳng lặng theo dõi cục diện tương tranh, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh băng.

Thích Vô Ưu nhận ra, tuế nguyệt tựa dòng chảy lưu thủy vô hình vô dạng, vô cảm vô tình, đã điềm nhiên lấy đi trên người Phương Quân Càn nhiều thứ, và cũng điềm nhiên gia tăng trên người hắn nhiều thứ.

Thiếu niên ngày nào còn toát ra phong thái lơ đãng biếng nhác, gương mặt ngày nào còn tuấn mỹ trẻ trung cùng thông minh lanh lợi, thì nay đã khó lòng nhìn ra được trên người hắn nữa.

Hiện tại, đôi mày kiếm xếch lên, sắc nhọn tựa lưỡi gươm rời vỏ, nhãn thần sâu thẳm sáng quắc tà mị khi xưa, nay lại càng tăng thêm sắc sảo kiên nghị, càng thêm trầm tĩnh, ba lan bất kinh, cùng một cỗ thiết huyết uy nghiêm mà người khác không sao nắm bắt hay thấu hiểu được.

Hắn ở đó, đứng giữa một trời ráng đỏ, triều dương như lửa, hồng y tựa huyết, nổi bật lên mái tóc đen tung bay trong gió, ngạo nghễ hướng dương, sau lưng, bóng hắn đổ dài trên mặt đất – khung cảnh bất động ấy trở nên giống như một bức đồ đằng (2), hay một ngẫu tượng vừa xán lạn huy hoàng, vừa âm trầm u ám khiến người không thể nào lý giải được…

Phương Quân Càn vẫn im lặng nhìn về chiến cuộc đằng xa, khóe môi thoáng nhếch, khẽ lộ ra một mạt tiếu ý: “Khuynh Vũ, chúng ta thắng rồi!”

Thích Vô Ưu ngay lập tức chuyển thân, đảo mắt nhìn về chiếc xe ngựa, nơi có Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi.

Mành xe trắng như tuyết được vén lên một góc, Tiếu Khuynh Vũ đoan nhiên tĩnh tọa, tĩnh lặng, trầm ổn, bát phong bất động, mi mục tựa tranh.

Vô Ưu quân sư kinh ngạc phát hiện: dường như… thời gian đã hoàn toàn ngưng đọng trên người Tiếu Khuynh Vũ, năm năm tháng tháng hầu như không hề lưu lại dấu chân nơi Vô Song công tử!

Tựa hồ cảm nhận được Thích Vô Ưu đang nhìn mình, bạch y công tử nhẹ ngẩng đầu, đôi ngươi phẳng lặng khẽ đảo, hướng về phía cái nhìn ấy.

Chỉ với một cái liếc mắt rất nhẹ.

Thích quân sư rốt cuộc cũng nhận ra sự đổi thay nơi Vô Song công tử.

Y, đã thêm nhiều mệt mỏi.

Vẻ bên ngoài của y không hề ghi dấu phong sương tuế nguyệt, thậm chí, so với trước kia càng thêm tuấn tú phi phàm, u nhu văn nhã.

Thế nhưng, trong nhãn thần lại phảng phất một lớp bụi mờ, rất mỏng, rất nhạt, là cô độc, tịch liêu cùng mệt mỏi, chán chường.

Khiến người khác, từ tận đáy lòng, vì y mà dâng lên một xúc cảm băn khoăn, thương tiếc, âu lo.

Đôi mắt y dõi ra xa, phía thành lâu, nhìn song phương vẫn kịch liệt chém giết, không chút chùn tay, nhìn những người vốn là đồng đội, huynh đệ với nhau nay trở mặt thành thù, thủ túc tương tàn, nồi da nấu thịt, gặp nhau không phải bằng xưng huynh gọi đệ, vỗ vai cợt đùa mà bằng đầu đao mũi kiếm, khôi giáp khiên qua!

Vô Song công tử không thể đành lòng, đôi ngươi khép lại, hàng mi dài rậm che phủ mọi xúc cảm.

Nhưng bên trong cơ thể, đột nhiên từng đợt sóng thần trào dâng, kêu thét, gầm gừ một nỗi thống khổ lặng câm.

Trầm mặc một lúc, Tiếu Khuynh Vũ ngẩng lên, nhẹ nhàng mở miệng: “Phải, chúng ta đã thắng!”

—oOo—

(1): khí thôn sơn hà: khí phách rất lớn có thể nuốt chửng núi sông, dùng để hình dung người có hoành đồ đại lược, tráng chí hùng tâm cùng một loại khí phách tự thân đủ cho cả thiên hạ kiêng dè nể sợ. Gần nghĩa với: khí thế ngất trời.

Hải nạp bách xuyên: trăm sông đổ biển, dùng để hình dung lòng khoan dung độ lượng bao la như trời biển.

(2): đồ đằng: một dạng thức cụ thể được con người dùng để thờ phụng, tín ngưỡng, như to-tem, hay là vật tổ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp