HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN

REVIEW 5: CẢM NGHĨ NGẮN "HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN"

trước
tiếp

Mỗi một nhân vật trong “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” đều có chỗ đáng thương, cho dù họ có là kẻ ác, nhưng cũng từng hướng thiện, chẳng qua là cõi hồng trần mà họ ở đã bóp chết đi sự thiện lương trong lòng họ, xóa đi toàn bộ những ngây thơ hồn nhiên nên có.

Có lẽ Mặc Nhiên 0.5 lúc đầu khiến người ta cảm thấy cặn bã, nhưng càng về sau bạn sẽ phát hiện ra chính thiếu niên này đã bỏ ra cả một đời để bảo vệ sư tôn mình, cho dù có lặp lại hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy, chưa từng oán thán, chỉ mong có thể giữ cho sư tôn sống tại trần thế mà không nhiễm bụi trần. Mặc Nhiên 1.0 cũng không hẳn là tra, chỉ là bản tâm hắn vẫn cứ mê man, không biết mình bị ảnh hưởng bởi cổ hoa Bát Khổ Trường Hận. Mặc Nhiên 2.0 thì sống trong mộng yểm, không thể thoát ra cũng không dám đối mặt, mãi đến cuối cùng vẫn tự hỏi “trả được trong sạch hay chưa, đã gột sạch được hay chưa”. Cả ba đời của hắn đều vì một người mà chẳng từ nguy nan.

Mặc Nhiên - Husky và sư tôn mèo trắng của hắn

Còn Sở Vãn Ninh cả ba đời đều không giỏi bày tỏ, lại chỉ vì một đôi mắt phượng mà bị hiểu lầm thành lạnh lùng xa cách. Không phải y không muốn cứu Mặc Nhiên 0.5, chỉ là y không có năng lực ấy, y không làm được, y không phải khúc gỗ, y cũng biết đau. Y đã cứu được Mặc Nhiên 1.0 rồi, dùng mạng của chính mình đổi lại. Còn Mặc Nhiên 2.0, y lựa chọn cứu toàn bộ trần thế mà y vẫn luôn che chở, rồi nguyện chết cùng hắn, nhưng hắn lại nói: “Địa ngục quá lạnh, Vãn Ninh, người đừng chết theo ta”. Cả ba đời của y cũng đều vì một người mà không từ không bỏ, cho dù dùng mạng của mình đổi lấy hắn, y cũng không oán trách, “Là ta bạc ngươi, tử sinh không oán”.

Sư Minh Tịnh cả hai trần thế đều chung dáng hình, chung mục đích, cũng vì vậy mà bắt tay nhau, nhưng cuối cùng Hoa Bích Nam vẫn không phải Sư Muội – Sư Minh Tịnh ôn tồn lễ độ, có thể chính thói giết người không chớp mắt của Hoa Bích Nam đã thay đổi Sư Muội đời này, nhưng Sư Muội vẫn không học được sự nhẫn tâm của Hoa Bích Nam. Sư Minh Tịnh và Hoa Bích Nam, cuối cùng vẫn không phải là một, cả hai đáng giận cũng đáng thương, cũng khiến người tiếc nuối, tiếc nuối thói đời bất công khiến họ chỉ có một sự lựa chọn, không thể đi con đường nào khác.

Tiết Mông cả hai đời, ngược nhất chính là trong bốn thầy trò Husky, cuối cùng chỉ còn mình cậu sống sót ở lại Đỉnh Tử Sinh, không có sư tôn, không có đường ca, cũng không còn đồng môn Sư Muội ôn nhuận như ngọc. Từ một thiếu niên cao ngạo vô lo vô nghĩ bị đời uốn thành một tôn chủ phải gánh lấy trách nhiệm sư môn, không thể không nghe thiên mệnh, Tiết Mông cuối cùng vẫn là Tiết Mộng, lại không còn là Tiết Mông nữa.

Người khiến tôi cảm thấy tiếc nuối nhất hai đời vẫn là nữ tử Diệp Vong Tích còn nghĩa khí hơn cả quân tử cùng thanh mai trúc mã Nam Cung Tứ kiêu dũng hiếu nghĩa của mình. Nam Cung Tứ ở Giao Sơn lựa chọn vì thế gian mà tự diệt, cho dù Nam Cung Liễu vô tri vô năng ở ngay trước mắt, cho dù lời của mẫu thân văng vẳng bên tai, hắn cũng lựa chọn kẻ chết là mình, không oán không hận. Hai người họ cuối cùng hiểu được tâm ý nhau, lại không có kết cục trọn vẹn. Sau khi Nam Cung Tứ đi rồi, Diệp Vong Tích dần dần sống ra bóng hình của hắn, thay hai người ở lại thế gian.

Cuốn truyện “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” này tôi đã đọc rất nhiều lần, cuối cùng nhận ra, thứ thay đổi số phận bọn họ không phải cái gọi là trần thế, mệnh trời, màlà miệng lưỡi con người, miệng lưỡi con người nhìn như bình thường nhưng lại sắc bén hơn dao, nó đâm vào chỗ sâu nhất trong tâm linh mỗi người. Kết cục cuối cùng có thể xem như tốt đẹp, dù còn tiếc nuối nhưng mỗi người đều đã có thể tồn tại trong thế đạo của chính mình rồi.

Tàng Thư Quán


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp