HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN

REVIEW 3: SƯ MUỘI VÀ CÚ CUA GẮT NHẤT TRUYỆN

trước
tiếp

Sư Muội và cú cua gắt nhất truyện “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” làm độc giả té lộn mèo.

Sư Muội cười nói: “So với đàm luận về Hàn Lân Thánh Thủ, trải qua một trận sóng lớn như thế, ta càng muốn nói chuyện tâm tình với người ta ái mộ hơn cơ”.

Mặc Nhiên vừa tức giận vừa đau lòng, mặt mày càng thêm xám xịt: “Giữa ta và ngươi còn cái gì để mà nói nữa!”.

Nam nhân tuấn lãng kia khẽ cười một tiếng: “Ừm?”, đuôi mắt mềm mại tựa khói sóng, nhìn thẳng vào mặt Mặc Nhiên: “Ta và ngươi tính cách trái ngược, đúng là chẳng có cái quái gì để mà nói cả”.

Dứt lời, Sư Muội lướt qua người Mặc Nhiên, đi thẳng đến trước mặt Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Sư Muội đã vô cùng dịu dàng vươn một ngón tay dài trắng mịn tinh tế ra, cúi đầu sờ lên gương mặt Sở Vãn Ninh.

“…” Mặc Nhiên đầu óc mờ mịt, vẫn chưa hiểu hành động này nghĩa là gì.

Sư Muội thì vẫn nhìn chăm chú Sở Vãn Ninh, mặc kệ xung quanh mà nhẹ giọng nói: “Sư tôn, thằng cha thô thiển kia làm đau người ư? Thật đáng thương… Có điều ngẫm lại, có phải người cũng đã khôi phục ký ức rồi?”.

Đầu ngón tay miết nhẹ qua môi dưới của người đang ngủ say, Sư Muội nheo mắt lại, gương mặt vẫn đẹp đẽ như cũ, nhưng thần sắc đã giống như rượu độc.

“Khôi phục ký ức cũng tốt. Lúc trước người động tay động chân quá nhiều, đến nỗi có nhiều chỗ đến nay con vẫn chưa hiểu rõ nguyên do, người tỉnh rồi, chúng ta còn có thể lãnh giáo nhau thêm một chút thủ đoạn”.

Sư Muội dùng lại giây lát rồi lại mỉm cười nói: “Đời trước sư tôn tính toán cẩn thận, giấu trời qua biển, bắt nạt đệ tử quá thảm. Nếu như đổi thành người khác, chơi đùa con như vậy, chết trăm lần vẫn chưa đủ đâu. Nhưng sư tôn đối nghịch với con, con lại vẫn cứ thương người yêu người như trước”.

Nói xong, Sư Muội lại nhìn Mặc Nhiên một cái, sau đó cúi người hôn lên gương mặt Sở Vãn Ninh, rũ mắt thở dài: “Ai kêu ta thích người chứ, sư tôn tốt của ta à”.

(Trích “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” – Chương 244 – Dịch bởi Tàng Thư Quán)

“Sư tôn, ngủ lâu như vậy rồi, người cũng nên tỉnh dậy đi thôi.”

Một tiếng gọi khẽ tựa như niệm chú, một lúc lâu sau, lông mi Sở Vãn Ninh khẽ nhúc nhích, chậm dãi mở mắt ra.

Bởi chú quyết của Sư Muội mà ý thức của Sở Vãn Ninh vẫn còn rất mơ hồ, tạm thời dừng ở kiếp trước, sau khi Sư Muội chết đi.

Đã từng, Sở Vãn Ninh bị tổn thương quá sâu bởi Mặc Nhiên sau khi chịu nỗi đau mất đi chân tình, mà trong tiềm thức của y luôn nghĩ nếu như sự kiện này có thể thay đổi thì tốt rồi, cho nên thần thức liền trở về năm tháng ấy.

Y có chút ký ức hỗn loạn, mộng thực không phân.

“Sư Minh Tịnh?”.

“Ừm”. Giọng nói của Sư Muội hết sức dịu dàng, đè nén một loại tình cảm ấm áp méo mó, “Là ta”.

Sở Vãn Ninh tựa hồ rất mệt mỏi, nhiệt độ cao khiến y toàn thân khó chịu, y chỉ yếu ớt đáp một tiếng, rồi lại khép đôi mắt lại.

Sư Muội biết y đang thích ứng, cũng không vội, bình tĩnh chờ ở bên.

Một lát sau, Sư Muội nghe được Sở Vãn Ninh nhắm mắt khẽ khàng than thở: “Ta sợ là đang nằm mơ… thật tốt, ngươi vẫn còn sống”.

Biết rằng ký ức của y vẫn còn dừng lại ở sau khi xảy ra thiên liệt kiếp trước, nhưng Sư Muội vẫn không ngờ rằng y sẽ cảm khái như vậy, trong lòng khẽ động, lại có chút chua chát thật lâu.

“Người không nỡ thấy ta chết sao?”.

“Ngươi còn trẻ như vậy… có nhiều người thích ngươi như vậy…”. Sở Vãn Ninh nhẹ giọng: “Không nên là ngươi. Thật xin lỗi”.

“…”

“Nếu như là ta thì tốt rồi, chí ít sẽ không làm ai quá thương tâm.”

Nỗi chua chát trong lòng càng thêm rõ ràng, sôi lên trong trái tim đã đầy chết chóc của Sư Muội. Loại cảm giác này từng xuất hiện ở năm kia lần đầu cùng Sở Vãn Ninh chung ô trở về, sau này âm mưu toan tính nhiều quá, người ở bên kẻ chết kẻ tan.

Hắn ẩn núp ở trong bóng tối, biến mình thành một khối đá cứng vô tình.

Về sau hắn dần thật sự cho mình là một tảng đá, mãi đến hôm nay, mới lại cảm nhận được trái tim còn nhịp đập.

Chua ngọt đắng chát đều có cả, còn thêm ngứa ngáy.

Sư Muội biết mình không nên có loại tình cảm này, nước mưa chua xót sẽ ăn mòn đá cứng, rêu xanh mềm mại sẽ khiến hắn sụp đổ.

Nhưng hắn vẫn là không nhịn được bắt lấy tay Sở Vãn Ninh, trái tim đập thình thịch.

Sư Muội há to miệng, cổ họng khô khốc, lại nuốt một ngụm nước bọt mới tiếp tục nói: “Vậy còn người thì sao? Ta chết đi, người có đau lòng không?”.

“…”

“Người đã từng đau lòng chưa?”.

Sư Muội chấp nhất truy vấn: “Sư tôn, nếu như cho người thêm một cơ hội, người có thể nguyện ý vứt bỏ tính mạng mình để cứu ta – cũng giống như từng cứu hắn hay không?”.

Trong mắt Sở Vãn Ninh hoàn toàn trống rỗng mịt mờ.

“Có hay không?”.

“Sư Minh Tịnh…”. Y chỉ kịp nói ba chữ này, bờ môi đã đột nhiên bị chặn lại đầy thô bạo.

Đáp án đã chờ lâu như vậy, lúc đến khoảnh khắc công bố, hắn lại không dám nghe, cũng không muốn nghe.

Sư Muội nghĩ, mình đại khái là biết câu trả lời.

Oán khí trong lòng mạnh mẽ xộc tới, hắn giống như trả thù mà hôn lấy nam nhân trên giường, tham lam mút vào, Sở Vãn Ninh ban đầu căn bản không kịp phản ứng, mãi cho đến khi đầu lưỡi Sư Muội cố gắng cạy mở hàm răng đòi tiến vào, y mới như tỉnh khỏi chiêm bao, đột ngột mở choàng hai mắt.

“Ưm…!”.

“Suỵt! Đừng lên tiếng”. Sư Muội thở dốc một hơi, điểm một cái vào cổ Sở Vãn Ninh, thi triển cấm thanh quyết: “Chú quyết này là do người dạy chúng ta lúc trước, nói có thể giúp chúng ta trong lúc nguy hiểm không phát ra âm thanh. Người có nghĩ đến một ngày sẽ bị ta dùng để làm chuyện này không?”.

Hắn nói, căn bản không nhìn đến nỗi mê mang cùng tức giận trong mắt Sở Vãn Ninh. Cơn đố kỵ cùng khao khát khiến cho Sư Muội gần như thất thố: “Sư tôn, người biết không? Hai đời. Ta bỏ ra bao công sức, thận trọng từng bước, ta chưa từng được sống một ngày thanh thản”.

Hắn trói buộc tay chân Sở Vãn Ninh, cột vào đầu giường, vừa làm vừa nghiến lợi nói: “Ta xác thực không phải người bình thường, việc ta cần làm cũng không cho phép ta làm người bình thường, nhưng thế thì sao? Cái tên bù nhìn Đạp Tiên Đế Quân kia còn có thể muốn làm gì thì làm, thì ta dựa vào cái gì phải lo trước lo sau chứ hả?”.

Sư Muội nói xong nhìn Sở Vãn Ninh vẫn đang giận không nhịn nổi mà giãy dụa dưới thân mình.

“Hiện tại ta cũng đã nghĩ rõ rồi, nhân sinh đắc ý hay không đắc ý, đều là phải tẫn hoan… sư tôn à”. Hắn ngồi thẳng lên, có chút gấp rút bắt đầu cởi bỏ y phục của Sở Vãn Ninh: “Thật vất vả đi đến một bước này, cũng nên để ta nếm thử tư vị của người đi, xem như khen thưởng đồ nhi, có được không?”.

(Trích “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” – Chương 267 – Dịch bởi Tàng Thư Quán)


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp