HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN

REVIEW 1: SƯ TÔN OAN LẮM

trước
tiếp

Có một số bình luận cho rằng Sở Vãn Ninh trong “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” là tiện thụ khi để mặc kẻ khác giày vò mình, hay luyến đồng khi dành tình cảm cho Mặc Nhiên khi hắn còn rất nhỏ, hôm nay tiểu quán sẽ thanh minh một chút cho sư tôn vậy.

 

Cảnh báo: Nội dung dưới đây có spoil, độc giả vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

 

Thứ nhất, Sở Vãn Ninh có phải tiện thụ không?

Tiện thụ, theo Baidu Baike (Bách khoa toàn thư Baidu, tương tự Wikipedia), là chỉ thụ “đau mà không kêu đau, cho dù bị ngược thân ngược tâm cũng không phản kháng, mặc cho người đánh người mắng người ngược vẫn cứ bám riết công không buông, ở mức nghiêm trọng chính là biến thái”.

Định nghĩa này đọc qua có vẻ có chỗ giống Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh cũng là người đau mà không kêu đau, nhưng mặt tính cách đó đã được tác giả giải thích rất hợp lý qua đoạn trích sau:

“Còn một loại người khác, ví dụ như Sở Vãn Ninh, từ khi y xuất sơn đến nay vẫn luôn là người bị người ta dựa dẫm, loại người này sẽ trở nên ngày một mạnh mẽ, ngày một kiên cường, dần dần dung nhan thành thép, lòng dạ thành bách luyện cương. Những người này nhìn quen sự mềm yếu của kẻ khác, nhìn rõ những khom lưng uốn gối của thế gian, sẽ rất không cam lòng bộc lộ ra mảy may yếu đuối nào.

Bọn họ là người cầm kiếm, cần phải võ trang hạng nặng, giáo mác sẵn sàng.

Không thể lộ ra uy hiếp, lại càng không biết thế nào là vẻ dịu dàng.

Để rồi ngày qua ngày, họ dường như đã quên mất, thật ra cuộc sống vẫn luôn có những lúc có tình có ý, có cương có nhu, lúc nhỏ ai cũng biết khóc biết cười, biết té ngã thì tự mình bò dậy, cũng biết khát vọng có một đôi tay có thể nâng mình lên.

Có thể y cũng từng chờ mong, chờ mong một người tới dìu mình. Chỉ là đợi một lần, không có, lần thứ hai, vẫn là không có, y dần dần đã quen với sự mất mát rồi. Đợi đến khi thật sự có người tới dìu y, y chỉ cảm thấy không cần thiết, cảm thấy sỉ nhục.

Chỉ là té ngã một cái mà thôi, chân lại không gãy, hà tất làm ra vẻ.

Vậy nếu chân bị gãy rồi thì sao, loại người này sẽ lại nghĩ…

Ồ, chỉ là chân gãy mà thôi, cũng đâu có chết, hà tất làm ra vẻ.

Vậy nếu như chết thì sao?

Thì họ làm ma rồi cũng sẽ nghĩ, ôi dào, dù sao cũng chết rồi, nói nữa cũng là làm ra vẻ.

Bọn họ luôn cố gắng thoát khỏi cảm giác ra vẻ kẻ yếu, nhưng bất tri bất giác, sẽ rơi vào một kiểu làm ra vẻ khác, tên nào tên ấy đều mắc bệnh tự tôn đến hết thuốc chữa rồi” (Trích “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” – Dịch bởi Tàng Thư Quán).

Như vậy sở dĩ Sở Vãn Ninh đau nhưng không thể hiện ra là có nguyên nhân, khác hẳn tiện thụ đau nhưng không biểu đạt.

Thứ nữa, những lúc Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên cưỡng ép, vẫn luôn duy trì chút thanh cao và tự tôn cuối cùng của bản thân, điểm này được mô tả rõ qua từng đoạn H, không cần nói lại.

Rồi lúc Sở Vãn Ninh bị phong là Sở phi, cảm giác của y chính là cực kỳ chán ghét cùng ghê tởm:

“Cả người Sở Vãn Ninh như bị sét đánh, thân thể của mình cũng không biết chạy đi đâu, tựa như y đã bị này hai chữ này làm cho ghê tởm tới cùng cực, cả người đều run rẩy không ngừng.

Trong cơn thịnh nộ Sở Vãn Ninh không nói nên lời, trước mắt tối sầm lại.

Thứ phẫn nộ cùng ghê tởm ấy há lại là thân thể này sao?

Thân thể bị khống chế cùng linh hồn tự do đều thấy phản cảm ghê gớm, Sở Vãn Ninh dường như ghê tởm muốn nôn, cũng sợ hãi không dám tin tưởng” (Trích “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” – Dịch bởi Tàng Thư Quán).

Sở Vãn Ninh kiếp trước vốn chưa từng nói thích Mặc Nhiên, cũng chưa bao giờ làm Mặc Nhiên phát giác mình thích hắn, đến lời chúc Tết năm mới dành cho Mặc Nhiên cũng chưa từng nói, Mặc Nhiên vì thế mà tức lắm. Những điều này hoàn toàn không giống tiện thụ chút nào, mà chính là tạc mao siêu cấp.

Thứ hai, Sở Vãn Ninh có sở thích luyến đồng không?

Sở thích luyến đồng theo chẩn bệnh tiêu chuẩn chính là:

“1, Biểu hiện hứng thú mãnh liệt lặp đi lặp lại đối với trẻ em trước tuổi dậy thì (thường là dưới mười ba tuổi), như ảo tưởng, ham muốn tình dục trong trạng thái liên tục ít nhất 6 tháng;

2, Có hành vi quấy nhiễu công việc cùng sinh hoạt ngày thường với các đối tượng trên” (Cũng theo Baidu baike)

Trong khi đó đối với Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh ngay từ đầu chỉ đơn thuần là có thiện cảm, dừng lại ở việc “thích”, lúc ấy Mặc Nhiên mười bảy tuổi, khoảng thời gian xuất hiện ảo tưởng là giai đoạn tình cảm bạo phát, khi Mặc Nhiên hai mươi hai tuổi tức là đã thành niên.

Như vậy Sở Vãn Ninh không hề tiện, cũng không luyến đồng, một Sở Vãn Ninh bị giày vò khổ sở, có khả năng tự sát mà vẫn gắng gượng sống tiếp chỉ vì “ta có chút không cam lòng, cứ luôn nghĩ… ở bên cạnh ngươi thêm vài năm… dạy dỗ ngươi cho tốt… để ngươi đừng phạm thêm nhiều tội nghiệt”; một Sở Vãn Ninh thích ăn đồ ngọt, khi biến thành trẻ con không chỉ ăn nhiều, bị người khác trêu ăn lâu quá còn biết nói: “Ta là trẻ con sẽ không mất mặt”, nghe vừa đáng yêu vừa chua xót; một Sở Vãn Ninh ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng rất sợ lạnh nhưng đi khi ra ngoài làm nhiệm vụ lại không đeo bao tay chỉ vì muốn che chở cho đồ đệ của mình; một Sở Vãn Ninh khi còn nhỏ tâm tồn thiện niệm muốn đi khắp nơi giúp đời “không biết độ nhân, lấy gì độ kỉ”; một Sở Vãn Ninh tốt như vậy, là một nhân vật phức tạp có máu có thịt không thể chỉ khái quát được trong vài từ, chỉ đành mượn lời Mặc Nhiên để nói, chính là “sư tôn tốt của (chúng) ta” thôi.

Tàng Thư Quán


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp