HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN

REVIEW 7: KÝ SỰ ĐỌC “HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN”

trước
tiếp

KÝ SỰ ĐỌC “HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN”

 

“Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ tiên hiệp tu chân, thể loại trùng sinh, niên hạ, thầy trò, có H, tác giả tay lái lụa, tốc độ lái xe vừa nhanh vừa vững. Cuốn truyện này rất dài, đọc liền tù tù cũng mất vài ngày, yêu hận tình thù dây dưa khúc mắc cùng diễn biến tâm lý của hai nam chính được miêu tả khá trơn tru, lúc ngọt rất ngọt, lúc ngược cũng rất ngược. Nội dung hay, cài cắm nhiều, dẫn ý tốt, quy mô lớn, khắc họa nhân vật sinh động, có tình có nghĩa khiến người đọc khắc sâu ấn tượng. Sự việc không đơn giản là đúng hay sai, con người cũng không có tuyệt đối tốt hay xấu. Lời thoại ý nghĩa rất nhiều, ngoài chuyện tình ái ra, còn miêu tả rất nhiều về nhân tính, thiện ác, cùng suy ngẫm về công bằng hay chính nghĩa, vừa chân thật vừa tàn nhẫn, phản chiếu rất nhiều chuyện trong đời sống xã hội thực tế khiến người xúc động.

 

— CẢNH BÁO SPOIL —

 

1, Khái quát nội dung:

Nam chính Mặc Nhiên bị người hãm hại quên đi bản tính, phạm phải tội nghiệt ngập trời, sau khi sống lại trải qua vô số chuyện thì thấy được ngày càng nhiều chân tướng, chân thành sám hội chuộc tội, bước lên con đường hoàn lương, tìm lại bản tâm của mình.

 

2, Giới thiệu nhân vật:

 

2.1. Sở Vãn Ninh: Trưởng lão đỉnh Tử Sinh, Sở tông sư, Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn, thanh lãnh tuấn mỹ, bạch y phiêu lãng, ung dung xa cách, giống như một vị trích tiên. Là người có pháp lực mạnh nhất Tu Chân giới, đã đạt đến đỉnh cao tu chân, chỉ thu nhận có ba đồ đệ, tâm tính cao thượng, đạo tâm kiên định, được người đời đặt trên thần đàn. Ẩn sau vẻ ngoài mạnh mẽ cường đại ấy là một trái tim trong sạch thuần khiết, lòng mang đại ái, tâm hoài thiên hạ.

 

Sở Vãn Ninh am hiểu thuật chế tạo cơ quan máy móc, dốc sức chế tạo người máy tạo phúc cho bách tính, Dạ Du Thần mà y tạo ra có sức chiến đấu rất mạnh, tính ứng dụng cao, giá tiền lại rẻ, dễ mua bán, có thể bảo vệ cho người dân ban đêm không bị ma quỷ thông thường quấy nhiễu. Kiếp trước sau khi Sở Vãn Ninh chết, Dạ Du Thần vẫn bảo vệ những gia đình nghèo khổ không mời được đạo trưởng trừ ma.

 

Sở Vãn Ninh trước nay chỉ trông vào chính mình, vì không quen dựa dẫm vào thứ gì bên ngoài, nên vẫn không biết thuật ngự kiếm, sau biến cố dân chúng thành Lâm Nghi chìm trong biển lửa mà chính mình không làm gì được, không thể ngự kiếm chở người thoát khỏi, y đã quyết tâm vượt qua chướng ngại tâm lý mà học thuật ngự kiếm chỉ để ngày sau có thể cứu được nhiều người hơn.

 

Khi Mặc Nhiên bị mọi người nghi ngờ, Sở Vãn Ninh đã lựa chọn tin tưởng.

 

“Mặc Nhiên có kiến giải của nó”. Sở Vãn Ninh lạnh nhạt nói: “Nó là đồ đệ của ta, ta mong ngươi nói chuyện cẩn thận, đừng có phỏng đoán lung tung”.

 

“Không có Bát Khổ Trường Hận, chẳng lẽ hắn sẽ không phạm phải tội ác đầy trời đó chắc?”

 

Sở Vãn Ninh nhìn thẳng vào mắt Sư Muội: “Nó sẽ không”.

 

Sở Vãn Ninh là nhân vật vô cùng lợi hại, một mặt rất khoan dung, nhưng mặt khác lại cực kỳ nghiêm khắc. Trong những vấn đề mang tính nguyên tắc, thì y tuyệt đối không nhân nhượng. Chơi được, cũng thua được, Sở Vãn Ninh chịu được. Bao lần rơi vào tuyệt cảnh y đều có thể xoay chuyển càn khôn. Điều kiêng kỵ nhất trong truyện là xem thường Sở Vãn Ninh, vì bạn mãi mãi không đoán được y sẽ làm được những chuyện gì. Y tàn nhẫn với người khác, còn tàn nhẫn hơn với chính mình. Về điều này hẳn Mặc Nhiên và Hoa Bích Nam thấm thía nhất. Đạp Tiên Đế Quân kiếp trước dọc ngang trời đất, duy ngã độc tôn, tàn bạo bất nhân không biết đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở dưới tay Sở Vãn Ninh.

 

Trong tình trạng Đạp Tiên Đế Quân ở kiếp trước đã cuồng bạo như vậy, Sở Vãn Ninh vẫn không từ bỏ việc đánh thức hắn. Phải nói từ trước đến nay Sở Vãn Ninh chưa từng buông bỏ Mặc Nhiên, trong mười năm mất hết linh lực, bị Mặc Nhiên giam lỏng, nhận đủ mọi khinh nhục, y vẫn không có ý chán chường tự tìm cái chết. Y vẫn kiên trì ngăn cản Mặc Nhiên phạm phải càng nhiều tội ác tày trời, chờ đợi Mặc Nhiên quay đầu tỉnh ngộ. Y sợ Mặc Nhiên trong bóng tối đi nhầm đường, càng đi càng lạc. Y vẫn một mực chờ Mặc Nhiên hoàn lương. Y nguyện đốt cháy sinh mạng, chiếu sáng con đường về nhà cho hắn. Y sợ chính mình cuối cùng không kiên trì nổi, không còn trên thế gian nữa, mà Mặc Nhiên lại muốn quay đầu lại tìm không thấy hướng đi. Nguyện vọng cuối cùng của Sở Vãn Ninh trước khi mất ở kiếp trước chính là chính là hi vọng Mặc Nhiên buông tha chính hắn.

 

Sở Vãn Ninh vẫn dạy đệ tử “chúng sinh ở trên, ta ở dưới”, chính y cũng quán triệt tín niệm này cả đời. Sở Vãn Ninh sống hai đời đều lấy thân tuẫn đạo, chết vì bảo vệ chúng sinh. Sở Vãn Ninh là người không có tư tâm, y chưa từng hận một ai, cả đời y đạo nghĩa thương sinh, nhân tâm thiện đạo. Người như vậy, cho dù bị hạ Bát Khổ Trường Hận, tin rằng cũng sẽ không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Y giống như một người đến từ chung điểm, cũng phải, Sở Vãn Ninh không phải người thường, y vốn là một khúc thần mộc của Viêm Đế cơ mà.

 

Chúng sinh ở trên, ta ở dưới. Hắn từng mắng y là tiểu nhân, nói thì hay lắm. Nhưng Sở Vãn Ninh quả thực nói được làm được. Hắn cứ vậy kinh ngạc, lại có chút hiếu kỳ nhìn xem, hắn muốn biết người bạc bẽo trước mắt này, có thể làm được cái mô tê gì vì “chúng sinh” trong miệng cơ chứ. Thế là hắn cứ như vậy đứng nhìn, xem Sở Vãn Ninh hao hết chút linh lực cuối cùng.

 

Đời trước, Sở Vãn Ninh lấy thân tuẫn đạo, đã tự mình nói cho hắn biết, “chúng sinh ở trên, ta ở dưới” không phải lời nói suông. Hắn dường như thấy lại gương mặt nhợt nhạt của Sở Vãn Ninh trước khi cạn kiệt linh hạch kiếp trước.

 

Ai nói tu tiên chính là muốn có được tấm thân vạn năm bất tử, có được sức mạnh hủy thiên diệt địa? Có người cho dù sống cả vạn năm, cũng chẳng khác gì một cục đá, lại có người chỉ vội vàng đi qua nhân gian, lại để lại trên đường ánh sáng rực rỡ. Ví dụ như giờ khắc này, trước cánh cửa Thời Không Sinh Tử Môn này, đang có một vị tiên nhân, lấy thân thể máu thịt của mình, mười ngón niết âm, độ cả một cõi hồng trần, chứng cho tiên đạo bản thân?

 

Sở Vãn Ninh là tế phẩm do Hoài Tội đại sư nuôi nấng, từ nhỏ lớn lên trong chùa, trải qua cuộc sống không lo nghĩ, năm mười bốn tuổi kia mới bước chân xuống nhân gian, biết được nhân gian đau khổ, mới dứt khoát muốn nhập thế, xuống núi phù đạo. Nhưng khi bị sư phụ cấm cản, vì niềm tin khác biệt, thầy trò từ mặt. Sở Vãn Ninh có thể quật cường như vậy là vì trong lòng có đạo. Vì trong lòng có đạo nghĩa mà không tiếc sống bị móc tim, lấy đi linh hạch, tu vi tan hết, lần đó thiếu chút đã thật sự mất mạng rồi.

 

Hoài Tội:

 

“Nó quỳ trên mặt đất nhìn ta, ta bỗng nhiên cảm nhận được, có phải khi tha thứ cho người phàm đã làm mình bị thương, Phật Tổ cũng nhìn họ với ánh mắt như vậy?”.

 

“Nó đang thương xót cho đao phủ làm hại nó, sinh linh ở dưới lưỡi dao lại đi thương xót đồ tể dính máu”.

 

 “Nhưng thật ra thứ mà ta cho nó chỉ là một cái tên mà thôi. Ta vẫn tự cho rằng mình tạo ra nó, cũng vì vậy mà cho rằng nó nên do ta sử dụng, làm hết thảy vì ta, để ta hiến tế, cho đến khi ta nhìn thấy nó giống như Sở công tử, vì đạo nghĩa của chính mình, không tiếc moi tim tự chứng…”.

 

“Cuối cùng ta đã hiểu, ta chưa từng cho nó linh hồn, cho nó cuộc sống. Tất cả đều là của nó, bởi vì… bởi vì tội nhân yếu ớt dơ bẩn như ta mãi mãi không có khả năng tạo ra thứ sinh mệnh cương nghị chính trực như vậy.”

 

“Mãi mãi không thể nào.”

 

Sở Vãn Ninh:

 

“Nếu sư tôn muốn tính mạng của con, con trả cho người là được, sống mười bốn năm hay sống một trăm bốn mươi năm, nếu như chỉ ngồi một góc trên này thì cũng chẳng có gì khác biệt.”

 

“Phàm thế khó khăn ngay trước mắt, thứ cho đệ tử ngu dốt, không biết làm sao sư tôn có thể cao tọa, nhắm mắt thăng thiên?”.

 

“Tiên này, không tu cũng được.”

 

“Con chỉ muốn làm theo những gì sư tôn đã từng dạy con. Là người dạy con mà, chẳng lẽ đạo nghĩa người dạy chỉ là trên giấy thôi sao? Chẳng lẽ trăm vạn nạn dân không nhà để về, ngày đêm đều có cô nhi chết đi, thứ con nên làm không phải rời núi giúp đời, mà là sống giữa đèn xanh Phật cổ, tu thiện hay sao?”.

 

“Sư tôn, con tu chân không phải để được tiêu diêu tự tại, siêu thoát hồng trần. Chẳng lẽ tu chân chỉ có thể là để thành tiên thôi sao? Nếu là như vậy, con thà rằng không cần. Con thà rằng giữa đường bỏ dở, con thà rằng không đến thành công, con tình nguyện ở lại nhân gian.”

 

“Dốc hết sức mình, kiệt lực chết đi.”

 

“Sư tôn phi thăng đi, chờ con độ hết tất cả những người con có thể độ, con sẽ đi theo người.”

 

Hoài Tội:

 

“Sở Vãn Ninh, ngươi không thể độ mình, lấy cái gì độ người?”.

 

Sở Vãn Ninh:

 

“Không biết độ nhân, lấy gì độ mình”.

 

2.2. Mặc Nhiên: Đệ tử thứ ba của Ngọc Hành trưởng lão, tự Vi Vũ, Đạp Tiên Đế Quân, đế vương Tu Chân giới kiếp trước, ngang ngược thô bạo, tội ác tày trời, khi sư diệt tổ. Dưới đao vô số vong hồn, cho dù bị đánh vào mười tám tầng địa ngục cũng không đủ, sau khi sống lại, hiểu rõ dụng tâm lương khổ của sư tôn, làm rõ rất nhiều hiểu lầm kiếp trước, sau khi hiểu lầm xóa hết thì còn lại sám hối cùng áy náy vô bờ, càng biết nhiều chân tướng thì càng thấy mình chẳng ra thể thống gì, rút kinh nghiệm xương máu, hạ quyết tâm làm lại từ đầu. Nhưng tội nghiệt trong quá khứ không dễ dàng buông tha hắn mà cứ theo sát như bóng với hình, dây dưa quấn lấy khiến hắn khổ sở. Từ một con đường hắc ám quay trở lại cũng chẳng dễ dàng gì, máu tươi từng dính đầy tay không dễ  rửa sạch, muốn rửa tội, nhưng tội nghiệt ngập trời như vậy thì chuộc làm sao cho hết đây, con đường hoàn lương này cứ càng đi càng dài.

 

Mặc Nhiên là một đứa trẻ có tuổi thơ cơ cực, từ nhỏ chịu đủ đói khát lạnh nhạt của nhân gian, chỉ có mẫu thân và Tuân Phong Nhược tỷ tỷ từng quan tâm đến hắn, sau khi mẫu thân qua đời, Mặc Nhiên ở Túy Ngọc Lâu sống cuộc sống không tình người, chịu đủ tra tấn, bắt nạt, trà đạp tôn nghiêm. Mặc Nhiên từng kể cho Sở Vãn Ninh câu chuyện “trâu ăn cỏ”, nội dung rất thảm, không dám tin là thật, cho đến khi xem về cuối mới biết chuyện này là thật, mà nhân vật trong đó lại chính là Mặc Nhiên.

 

Quãng thời gian đó đã gieo trong lòng hắn mầm mống thù hận, để sau đó Bát Khổ Trường Hận khiến nó nhân rộng gấp bội phần, khiến Mặc Nhiên trở nên thô bạo khát máu. Bát Khổ Trường Hận là một loại cổ hoa khiến người trúng độc dần quên đi những ký ức tốt đẹp của nhân sinh, chỉ giữ lại những ký ức tiêu cực trong cuộc sống, không ngừng khuấy rộng thù hận, cuối cùng biến thành một ma đầu giết người không chớp mắt. Chỉ nhớ điều xấu, không nhớ chuyện tốt, giống như ngọn đèn sáng trong lòng bị dập tắt, không tìm thấy phương hướng, thần trí mơ hồ dọ dẫm trong bóng tối.

 

Thật ra bản tính Mặc Nhiên vốn lương thiện chính trực, sau khi hắn đến đỉnh Tử Sinh, sống một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi, phát hiện Sư Muội định hạ Bát Khổ Trường Hận với sư tôn, Mặc Nhiên mới ngăn cản hắn, tự nguyện hiến tế, nói đổi thành ta đi, ta có thể thay sư tôn trở thành hung khí sắc bén mà ngươi muốn. Duyên phận sư đồ của họ còn chưa đến một năm mà vì bảo vệ sư tôn của mình, thiếu niên mười sáu tuổi đã phải trả giá bằng bản tâm nhỏ nhoi mà mình có, từ đó về sau bị Bát Khổ Trường Hận nuốt chửng.

 

“Trước đây… con đã không bảo về được mẹ, giờ rốt cuộc có thể… bảo vệ được sư tôn rồi.”

 

“Sư tôn, con rất nhanh… sẽ làm người thất vọng.”

 

“Con rất nhanh… sẽ không nhớ rõ sự tốt đẹp của người… con không bao giờ còn có thể… tiếp tục theo người học pháp thuật cho tử tế… người sẽ chán ghét con… căm hận con…”.

 

“Thật xin lỗi, ngày đó con ngắt hoa, là bởi vì muốn tặng cho người… sư tôn, hôm nay con đến… vốn là muốn chờ người tỉnh lại… nói lời xin lỗi với người… nói những lời… mà trong lòng con nghĩ…”

 

“Sư tôn, cảm ơn người không ghét bỏ con, bằng lòng thu nhận con…”

 

“Con thật sự, thật sự…”

 

“Con thật sự, thích người…”

 

“Chỉ cầu… có một ngày, có thể chết trong tay sư tôn…”

 

“Con không muốn làm ma đầu… con không muốn xuống địa ngục…”

 

“Con không muốn chỉ nhớ nỗi hận… sư tôn… giết con đi…”

 

“Ngày đầu tiên mà con làm việc ác… cầu xin người… xin người… giết con đi…”

 

Rất nhiều hiểu lầm giữa Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đều bắt đầu từ Bát Khổ Trường Hận. Sau khi sống lại Mặc Nhiên nhận ra mình hiểu lầm rất nhiều chuyện, người mà mình bắt nạn thê thảm nhất lại là người đối xử tốt với mình nhất.

 

Kiếp trước hắn là kẻ hủy diệt, kiếp này hắn muốn làm người bảo vệ.

 

Trong năm năm Sở Vãn Ninh bế quan, Mặc Nhiên hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma giúp đời. Mặc Nhiên sống thành bộ dạng Sở Vãn Ninh trong tưởng tượng của hắn, đời này hắn được thế nhân gọi là “Mặc tông sư”. Dù vậy hắn vẫn bị nghiệp chướng kiếp trước quấn lấy. Mặc Nhiên vẫn khát khao chuộc tội, hắn hèn mọn khẩn cầu một cơ hội cứu chuộc chính mình, nguyện dùng nửa đời sau làm việc thiện để đền lại, chỉ mong có thể rửa đi nhơ bẩn trong máu, tội ác trong xương của kiếp trước.

 

Như vậy khi hắn đứng trước mặt sư tôn, có thể sạch sẽ hơn một chút, như vậy tên đệ tử hư hỏng nhất trên đời mới có thể dựa vào chút dũng khí yếu ớt mà gọi một tiếng sư tôn tốt nhất trên đời.

 

Sau đó đối mặt với họa lớn, Mặc Nhiên vì bảo vệ mọi người, làm chuyện giống Sở Vãn Ninh kiếp trước, vỡ nát linh hạch, lấy thân tuẫn đạo.

 

“Nếu có thể, ta cũng muốn làm Sở Vãn Ninh”

 

“Cầu xin các người, địa ngục rất lạnh. Cho ta trở về được không… ta muốn về nhà…”

 

Mọi người nói hắn tội ác tày trời, chính hắn cũng cảm thấy như vậy, nhưng tên ác ma này rốt cuộc lại làm chuyện giống như thiên thần, Sở Vãn Ninh chính là bó đuốc của hắn, hắn dựa theo ánh hào quang đó mà đi.

 

2.3. Tiết Mông: Đệ tử đầu tiên của Ngọc Hành trưởng lão, tự Tử Minh, thiếu chủ đỉnh Tử Sinh, được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng trải qua khổ sở gì, kiêu ngạo ngay thẳng, ngây thơ trong sạch, nick name là Tiết moe moe, thật sự rất hợp với cậu ấy. Mặc Nhiên từng nhận xét về Tiết Mông: “Nếu trên đời này đến Tiết Mông còn không trong sạch, vậy chẳng còn ai trong sạch nữa”. Tiết Mông cực kỳ tôn trọng và kính yêu sư tôn mình, trước mặt người khác hắn là phượng hoàng, trước mặt sư tôn hắn là con cún nhỏ.

 

Tiết moe yêu võ, vẫn hi vọng mình có thể có được một món thần võ, bởi vì phàm nhân thân thể máu thịt, pháp lực có hạn, nếu có thần binh tương trợ thì pháp lực có thể tăng lên nhanh chóng, đây là tư cách bước lên cảnh giới cao trong tu tiên. Được sư tôn đưa đến Kim Thành trì cầu thần võ, Tiết Mông trong lúc nguy nan đã đâm kiếm từ bỏ thần võ để cứu lấy sư tôn cùng mọi người, kiếm này đâm xuống, đã đại diện cho việc hắn không lấy được thần võ, không thể đạt tới cảnh giới đỉnh cao võ học trong tu tiên, sẽ đâm nát kiêu hãnh, ngạo mạn, hăng hái cùng mộng tưởng của hắn. Chuyện qua đi, hắn nhào vào lồng ngực sư tôn khóc thất thanh, giữa võ học và bản tính, hắn đã lựa chọn bản tính của mình.

 

Cái gọi là phượng hoàng con, sao chỉ cần võ học tài nghệ mà thôi.

 

Sau khi trải qua một loạt biến cố, cha mẹ đều mất, xảy ra rất nhiều chuyện ngoài tưởng tượng của mình, sư tôn, Mặc Nhiên, Sư Muội rời khỏi, hắn biết rốt cuộc không bao giờ có thể trở về như trước. Hàng loạt đả kích trọng đại lũ lượt kéo đến, phượng hoàng con bị đánh cho mình đầy thương tích, mượn rượu tiêu sầu, nhưng hắn chung quy cũng không từ bỏ mà khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Khi Tiết Mông chính thức nhận chức chưởng môn đỉnh Tử Sinh, nhận được một phong thư từ sư tôn gửi tới, trên thư sư tôn gọi hắn là “tôn chủ”, không chỉ Tiết Mông sửng sốt, mà người đọc cũng sững sờ. Có lẽ từ nay về sau Tiết Mông sẽ không nghe được sư tôn gọi tên mình nữa, hắn nhận ra mình sẽ không bao giờ có thể như trước đây làm nũng với sư tôn, hắn phải gánh lấy trách nhiệm của chính mình, phượng hoàng con thiên chi kiêu tử của chúng ta bắt buộc phải trưởng thành rồi.

 

Thật ra, Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên hay Tiết Mông, họ đều muốn đoàn tụ, nhưng thời gian luôn mài mòn con người, đôi khi có những khoảng thời gian vô tư lự trong quá khứ sẽ không bao giờ có thể lấy lại, cũng chẳng cách nào miễn cưỡng tìm về, bọn họ đều hiểu đạo lý này.

 

2.4. Sư Muội: Đệ tử thứ hai của Ngọc Hành trưởng lão, tự Minh Tịnh, sức chiến đấu thấp, am hiểu y thuật, dịu dàng hiền lành là bản sắc tự vệ của hắn. Lúc Sư Muội vừa tới đỉnh Tử Sinh, vì tư chất tầm thường, không trưởng lão nào chịu thu nhận hắn làm đồ đệ. Sư Muội tự mình học tập, nhưng lúc Sở Vãn Ninh biết hắn học tri thức của môn phái khác cũng không có thành kiến gì, chỉ dặn dò hắn phân rõ chính tà, cho hắn lệnh bài của mình để hắn đi đọc những cuốn sách tốt. Y nói: “Đừng vì đọc nhầm sách mà đi nhầm đường”. Theo quy củ của môn phái, trưởng lão không thể cho đệ tử mình không quen biết lệnh bài vào Tàng Thư Các được, nhưng Sở Vãn Ninh lại cho Sư Muội, chỉ vì sợ hắn lầm đường lạc lối.

 

Sư Muội và Hoa Bích Nam, tuy rằng là cùng một người, nhưng bọn họ lại khác biệt. Cuối cùng Sư Muội lựa chọn cắt đứt với Hoa Bích Nam, còn âm thầm trợ giúp sư tôn. Sư Muội thoát khỏi sự khống chế của Hoa Bích Nam, nói bản thân chỉ là một người tự do tự tại. Sau đó hắn trở thành thầy lang mù phiêu bạt giang hồ, bước lên con đường chuộc tội, rất nhiều người cảm kích hắn, hỏi tên hắn, hắn đều chỉ đáp mình là một  tội nhân mà thôi.

 

2.5. Hoa Bích Nam: Sư Muội kiếp trước, đại boss phản diện sau màn, chấp niệm cả đời chính là mang cả tộc Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch về nhà, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch ở thế gian này phải chịu đựng sự đối xử hết sức tàn nhẫn, trong mắt người đời họ không phải là người mà chỉ là một thứ vật phẩm mà thôi. Hoa Bích Nam lao lực tâm tư, bày mưu cả đời, không tiếc trả giá hết thảy để đưa tộc nhân về nhà, kể cả hi sinh toàn bộ một cõi hồng trần. Một cõi hồng trần không đủ, hắn còn dùng hai cõi hồng trần. Hắn cấy Bát Khổ Trường Hận vào người Mặc Nhiên, chế tạo ra ác ma giết người cực mạnh, diệt trừ hết những người cản trở hắn, bao gồm chính bản thân hắn ở một thời không khác. Hoa Bích Nam hé mở thời không sinh tử môn, hi sinh người của cả hai trần thế bắc thành một cái cầu, một con đường tuẫn đạo, một con đường về nhà cho tộc Điệp Cốt Mỹ Nhân. Một con đường trần đầy chấp niệm cùng thù hận. Ma môn mở ra, thiên phạt buông xuống, Hoa Bích Nam từng thề sẽ không làm tổn thương đến người cùng tộc, nhưng điều nực cười chính là người hắn làm tổn thương sâu nhất lại chính là Mặc Nhiên, người cùng tộc với hắn, tộc nhân hắn từng muốn bảo vệ, chỉ có điều hắn đến chết cũng không biết chuyện này.

 

2.6. Nam Cung Trường Anh: Sư tổ khai sơn của Nho Phong Môn, chưởng môn đời đầu, là người chí thiện, cự tuyệt xưng bá, cũng từ bỏ phi thăng. Ông đoán được nhân thế mấy trăm năm sau tang thương biến ảo, vì phòng ngừa con cháu bất nghĩa lấy thi thể mình ra gây song gió làm hại nhân gian mà tự làm đứt toàn bộ kinh mạch tay trái của mình, che hết mắt từng đệ tử nhập táng, khiến họ không thể phát huy toàn bộ chiến lực.

 

Một đời Trường Anh, Nam Cung tiên trưởng, khi còn sống hay khi đã chết, đều là đấng hào kiệt.

 

“Vạn vật thế gian đều có tuổi thọ, tuổi thọ kết thúc, không ai có thể tiếp tục”.

 

“Thật ra Nho Phong Môn tồn tại bao lâu, cũng không nằm ở chỗ môn phái đứng vững bao nhiêu năm, có bao nhiêu môn đồ, mà là được mỗi một người trên đời ghi nhớ. Tham oán dối sát dâm trộm cướp, là bảy điều quân tử Nho Phong không thể làm, nhớ lấy mà làm, lửa còn cháy mãi.”

 

“Nhân gian tốt như vậy, có hoa đủ rồi, cần chi nhuốm máu”

 

(Còn nữa)


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp