HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN

Chương 21

trước
tiếp

HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRNG CA HN

Tác gi: Nhc Bao Bt Ct Nhc (Bánh bao tht không ăn tht)

Đăng bi: Tàng Thư Quán

Chương 21: Bổn tọa kể cho các ngươi nghe một câu chuyện (3)

Tính Diêu thiên kim như gió lửa, sau khi về không nhớ tới trà không muốn ăn cơm, quấn lấy cha hỏi chuyện về Trần Bá Hoàn, tuy Trần Bá Hoàn đã đón dâu, nhưng lại đóng cửa bái đường, trên dưới làng xóm có ai biết? Trấn trên biết hai nhà Trần La đã định hôn ước, nhưng không rõ lắm.

Vì thế Diêu thiên kim được cho biết, vị Trần công tử này “chưa cưới vợ”.

Huyện lệnh xem qua mấy lần, cảm thấy tiểu Trần rất được, tính nết ôn nhu, điều kiện gia đình không kém, vì vậy phái người, nói chuyện hôn nhân với vợ chồng Trần gia.

Trần viên ngoại sợ việc này, uyển chuyển nói rằng để suy nghĩ, đóng cửa, hai người liền nghĩ đông nghĩ tây.

Trần viên ngoại nói: “Bà xem! Thư sinh nghèo kia chết rồi, con gái lão túc trực bên linh cữu ba năm, nếu bà không để hai đứa bái đường, con trai chúng ta bây giờ đã không phải hối hận! Bà xem bà đã làm gì!”

Trần phu nhân cũng nóng nảy: “Trách tôi? Lúc trước muốn định hôn ước không phải ông sao? Giờ hay rồi, thiên kim huyện lệnh! Tiêm… La Tiên Tiêm kia sao so được?”

Hai kẻ già đóng cửa cãi nhau mặt đỏ bừng, đến khi hết sức, thở hồng hộc ngồi bên bàn.

Trần viên ngoại hỏi: “Làm sao giờ. Hay chúng ta mời huyện lệnh về đi.”

Trần phu nhân nói: “… Không được. Trần gia ta chỉ có thể dựa vào Diêu thiên kim để làm giàu.”

Trần viên ngoại cả giận nói: “Diêu thiên kim làm thiếp ư? Có thể chứ? Trong phòng con chúng ta đã có một người, giờ lại thêm nữa? Bà xem hai vợ chồng nó ân ái như vậy!”

“… …” Trần phu nhân không hé răng, một lúc sau, mắt bà chợt loé sáng, lẩm bẩm, “Lão Trần, tôi thấy, việc của La Tiêm Tiêm và con chúng ta, trừ người trong nhà, không ai biết…”

Trầm mặc, Trần viên ngoại phát ngốc một lúc, chợt nhận ra ý của bạn già.

Ông hơi run, nửa là sợ hãi, nửa là kích động.

“Bà, bà nói…”

“Không ai biết, không tính đã kết hôn.” Trần phu nhân nói, “Chúng ta nghĩ cách đuổi nàng ta đi, mềm không được, thì cứng, Trên làng dưới xóm đều biết con chúng ta chưa đón dâu, ông còn nhớ chuyện trộm quýt khi nhỏ không? Chỉ cần chúng ta để mọi người bàn tán, nàng có mười bảy cái miệng, cũng không kêu nổi.”

Trần viên ngoại đi tới cửa, xác định cửa phòng đã đóng kín, vội lại gần, hai người lúc nãy còn ồn ào như chọi gà, giờ lại sát cạnh nhau, hạ giọng, bàn bạc chuyện.

Trần viên ngoại nói: “Cách này của bà, ta sợ không được.”

“Làm sao?”

“Con chúng ta sẽ không đồng ý. Nó từ nhỏ thân với La Tiêm Tiêm, bà bắt nó trở mặt với người ta, nó sao có thể đồng ý?”

Trần phu nhân nghĩ một lát, vỗ lên tay bạn già, nói: “Ông yên tâm, chuyện này để tôi.”

Thời gian sau, Trần phu nhân bỗng bị bệnh nặng, bệnh cổ quái, lang y tìm không ra lí do, nhưng bà nổi điên cả ngày, miệng nói lời mê sảng, bảo mình bị quỷ nhập.

Trần viên ngoại lòng nóng như nửa đốt, mời đạo sĩ tới, đạo cốt tiên phong cầm phất trần, bấm tay tính, nói Trần gia có gì đó làm hại Trần phu nhân, nếu không giải quyết, Trần phu nhân không sống được qua năm.

Trần Bá Hoàn hiếu thuận nhất, nôn nóng, hỏi: “Cái gì ám mẫu thân?”

Đạo sĩ nói vòng nửa ngày, bảo “Mỹ nhân không thấy ánh sáng”.

Mọi người ngẩn ra, trừ mấy đứa con Trần gia, ai cũng quay lại nhìn La Tiêm Tiêm.

La Tiêm Tiêm cũng ngẩn người.

Nàng bị người ta nói nhiều, mệnh xấu, thiên sát cô tinh, sinh ra khắc chết mẹ, sau đó khắc chết ca ca, cuối cùng khắc chết cha.

Bây giờ, nàng lại bị nói, muốn khắc chết bà bà.

Người Trần gia nôn nóng, mấy huynh đệ nói ra nói vào, ép nàng rời Trần gia, bên ngoài nàng không có người thân, thanh danh trong sạch, bọn họ sẽ cho nàng tiền, để nàng tìm một người khác.

La Tiêm Tiêm bị doạ sợ, thật sự lo mình khắc Trần phu nhân, cả ngày ngồi khóc.

Trần Bá Hoà rất đau lòng, thấy mẫu thân tiều tuỵ, hai bên cũng khó xử, hắn vừa không muốn bỏ La Tiêm Tiêm, lại không đành lòng để mẫu thân chịu khổ. Người nhanh chóng gầy đi.

Mấy huynh đệ Trần gia không làm gì, một ngày, nhân lúc anh cả không ở, bọn họ tìm chị dâu. La Tiêm Tiêm đang ở trong phòng làm phấn bách điệp hương, bọn họ xông lên làm đổ đồ của nàng, phấn thơm rơi trên người nàng, mùi thơm ngào ngạt, nháy mắt dính lên, rửa cũng không sạch.

Mấy huynh đệ đầu tiên bao vây nàng, nói đạo lý, cái gì “Phụ đức” cái gì “Thê nữ vi ti, cha mẹ vi tôn” những La Tiêm Tiêm nhẫn nhịn tốt, tuy nhát, nhưng rất cố chấp, khóc lóc nói mình không muốn đi, xin họ nghĩ cách khác.

Con thứ nhà hai Trần gia nóng nảy, tát nàng một cái, nói với nàng: “Mẹ ta bị thiên sát cô tinh ngươi khắc chết, có cách, cha ngươi sẽ chết chắc? Mẹ ngươi sẽ chết chắc? Anh ngươi sẽ không rõ sống chết chắc?”

Hắn lên đầu, mấy người khác cũng lên, vây quanh La Tiêm Tiêm tay đấm chân đá, trong miệng hô “Mau cút đi” “Yêu tinh hại người” “Tang Môn tinh*”.

(Tang Môn tinh: ngôi sao của sự tang thương, chết chóc.)

Mấy đứa con này đều làm theo mẹ chúng, sớm biết chủ ý của mẫu thân, thừa dịp anh cả không ở, hợp lực đuổi La Tiêm Tiêm khỏi nhà, còn uy hiếp nàng, nếu dám về, sẽ đánh nàng mỗi ngày, dù sao nàng không có nhà mẹ đẻ, bị đánh chết, cũng không có ai an táng nàng.

Đêm đó tuyết rơi rất lớn. La Tiêm Tiêm cả người xanh tím bị ném trên nền tuyết, giày thêu trên chân, còn rơi một chiếc.

Nàng từ từ đi về phía trước, miệng bật ra âm thanh nghẹn ngào mơ hồ không rõ, như thú non kêu gào trước khi chết.

Đêm đã khuya, tuyết đầy trời như vậy, không có ai ra ngoài, nàng đi giữa trời đất rộng lớn, không biết mình muốn đi đâu, không biết mình có thể đến chỗ nào.

Mấy huynh đệ Trần gia nói đúng.

Nàng không có nhà mẹ đẻ, không có cha, không có ca ca, không ai sẽ ra mặt thay nàng, không ai giữ nàng lại.

Hồng trần một vùng trắng tinh, nhưng không có chỗ dung thân.

Cơ thể nàng cứng đờ, lúc bị ném ra chỉ mặc chút đồ mỏng manh, trời lạnh run lên, chân rất nhanh tê rần, mất cảm giác.

Đi đến miếu ở ngoại ô, vào thổ miếu thờ phụng Quỷ Tư Nghi, nàng cuộn tròn, môi lạnh đến xanh tím, trong lòng càng bi thương.

Ngửa đầu nhìn thần tượng bằng đất mặc y phục đỏ diễm lệ, cười nhàn nhạt, khá giống Trần Bá Hoàn.

Lúc đóng cửa thành hôn, đến cùng không biết có phải đại mộng không, trong gương đồng mờ nhạt hồng nhan như hoạ, rốt cuộc có phải là nàng tham vọng say trong giấc mộng hay không.

Nàng quỳ trước Quỷ Tư Nghi, kéo thân thể lạnh băng của mình, ba quỳ chín lạy, vừa khóc vừa cười.

“Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ. Sống… Yên bình… Vui vẻ…”

Nàng thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ mơ hồ.

Trước mắt loé lên ánh sáng trắng, như trong viện năm xưa, nàng khóc lóc nói: “Không phải ta trộm, không phải ta trộm, ta không trộm quýt.”

Nhưng ba người thành hổ, lời người đáng sợ, không ai tin lời nàng.

Cho đến giờ, nàng biết dù mình khóc lóc kéo áo người ta, nói thật rằng mình và Trần Bá Hoàn đã kết tóc phu thê, cũng sẽ không ai tin nàng, nàng vẫn như ở tường đất năm đó, là tiểu cô nương không thể giải oan kia.

Cái gì cũng chưa xảy ra.

Chỉ là năm đó có một người, trèo tường qua, đưa cho một chiếc màn thầu trắng nóng hổi, nhét vào tay mình, nói với mình: “Đói bụng rồi, mau ăn màn thầu lót dạ đi.”

Mà nay… Người kia, lại ở đâu…

Hắn về không thấy mình, có sốt ruột không, hay là vị mẫu thân cuối cùng cũng không bị nàng khắc nữa, sẽ thở phào một hơi?

La Tiêm Tiêm cuộn trong miếu, nước mắt rơi ra dần khô, nhỏ giọng nói: “Tư Nghi nương nương, ta muốn ở cạnh chàng. Ta là vợ cả của chàng… Khi chúng ta bái đường, bên cạnh không có Tư Nghi, ngài là Quỷ Tư Nghi, không quản người sống, nhưng ta cũng… Ta cũng chỉ có thể cùng ngài… Cùng ngài nói một câu…”

Nàng nức nở nói nhỏ, bật ra âm thanh cuối cùng: “Ta không hề nói dối…”

Ta không hề nói dối.

Tuyết lớn không tiếng động, đêm dài yên tĩnh.

Ngày thứ hai, cư dân đi ngang qua thổ miếu ở ngoại ô, phát hiện thi thể La Tiêm Tiêm đã lạnh băng.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Vãn Ninh: Đừng cản ta, để ta đánh chết cả nhà họ, tôn chủ hỏi tính tội lên ta!

Mặc Uy Ngư: (ôm chặt) Thẩm phán xin hãy bình tĩnh, thẩm phán xin hãy quay về phán tội!


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp