HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN

Chương 09

trước
tiếp

HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRNG CA HN

Tác gi: Nhc Bao Bt Ct Nhc (Bánh bao tht không ăn tht)

Đăng bi: Tàng Thư Quán

Chương 09: Bổn tọa không có diễn sâu

Phẩm vị Sở Vãn Ninh thật sự rất kém.

Nhạt nhẽo. Buồn tẻ. Làm người khác thất vọng.

Nhìn giá sách này đi, toàn là sách gì đâu không à!

“Thượng cổ kết giới đồ lục”, “Kì hoa dị thảo đồ phổ”, “Lâm Nghi Nho Phong Môn cẩm phổ”, “Sách về thực vật”, để tiêu khiển, chũng chỉ có vài ba quyển “Đất Thục du ký”, “Món ngon Ba Thục”.

Mặc Nhiên chọn mấy quyển sách mới, đương nhiên là mấy quyển Sở Vãn Ninh ít đọc, bôi hết tất cả trang sách bên trong, vẽ một đống xuân cung đồ.

Hắn vừa vẽ vừa tưởng tượng, hừ hừ, Tàng Thư Các này không có một vạn cũng có tám ngàn quyển, chờ Sở Vãn Ninh phát hiện bên trong mấy quyển này toàn hình vẽ bậy, đến lúc đó, Sở Vãn Ninh cũng chẳng biết là ai làm, chỉ có thể tức giận, đúng là quá hay, quá hay.

Nghĩ nghĩ, nhịn không được ôm đống sách cười he he thành tiếng.

Mặc Nhiên vẽ liên tiếp mười mấy quyển, phát huy trí tưởng tượng, thiên mã phú hành, vẽ tình sắc linh tinh, bút pháp có thể so sánh với Thuỷ Ngô, phiêu dật đẹp mắt. Nếu có người tới mượn sách của Ngọc Hành trưởng lão, mượn trúng mấy quyển này, có thể lưu truyền một chuyện như thế này——

“Ngọc Hành trưởng lão mặt người dạ thú, trong “thanh tâm quyết” kẹp tranh nam nữ giao hoan!”

“Ngọc Hành trưởng lão làm xấu mặt người thầy, bên trong kiếm phổ có tranh Long Dương đồ!”

“Bắc Đẩu Tiên Tôn cái gì, mặt người dạ thú!”

Mặc Nhiên càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng ôm bụng, ném bút lông lăn lóc, vui vẻ đạp loạn hai chân, có người đến Tàng Thư Các, hắn cũng không phát hiện.

Cho nên khi Sư Muội tiến tới, thấy sách vở lộn xộn, còn có một Mặc Nhiên cười muốn tắc thở.

Sư Muội: “… … A Nhiên, đệ đang làm gì vậy?”

Mặc Nhiên sửng sốt, vội ngồi dậy, cuống quít thu dọn đống hỗn loạn này, bày ra mặt cún con: “Lau, lau ấy mà.”

Sư Muội nén cười: “Dùng y phục lau sao?”

“Khụ, tại không tìm được khăn lau. Không nói cái này nữa, Sư Muội, muộn rồi sao huynh còn tới đây?”

“Ta đến phòng đệ không thấy ai, tìm không được, hỏi người khác, mới biết đệ tới nơi ở của sư tôn.” Sư Muội vào Tàng Thu Các, giúp Mặc Nhiên thu dọn sách, mỉm cười dịu dàng, “Vốn không có việc gì làm, nên ta đến tìm đệ.”

Mặc Nhiên rất vui vẻ, có chút thụ sủng nhược kinh, nhấp nhấp môi, xưa nay miệng lưỡi trơn tru, lại không biết nói gì.

“Thế… Ừm… Huynh ngồi đi!” Hưng phấn xoay tại chỗ nữa ngày, Mặc Nhiên hơi khẩn trương nói, “Ta đi châm trà.”

“Không cần, ta lén tới đây, nếu để sư tôn phát hiện, sẽ phiền lắm.”

Mặc Nhiên vò đầu: “Nói cũng phải…” Sở Vãn Ninh biến thái như vậy! Sớm muộn cũng phải đánh bại y, phải khuất phục dưới dâm uy của hắn!

“Đệ chưa ăn cơm tối nhỉ? Ta mang chút đồ ăn tới.”

Mắt Mặc Nhiên long lanh: “Hoành thánh ư?”

“Phì, đệ thật sự không ngán à. Không phải hoành thánh, Hồng Liên Thủy Tạ ở xa, ta sợ mang tới sẽ nguội mất. Là một ít rau xào, đệ xem có ăn được không?”

Sư Muội mở hộp đồ ăn ra đặt bên cạnh, bên trong có vài món ăn đo đỏ. Một đĩa nấm xào, một đĩa cá băm hương, một đĩa gà cung bảo, một đĩa dưa chuột, còn có một bát cơm.

“Ủa, không có ớt?”

“Sợ đệ thèm, có thêm một chút.” Sư Muội cười nói, y và Mặc Nhiên đều thích ăn cay, đương nhiên không cay không vui. “Nhưng vết thương của đệ còn chưa khỏi, ta không dám cho quá nhiều, chỉ cho chút vị, cũng tốt hơn không cay chút nào.”

Mặc Nhiên vui vẻ cắn đũa, má núm đồng tiền dưới ánh nến ngọt như đường: “Oa! Cảm động muốn khóc!”

Sư Muội nhịn cười: “Chờ đệ khóc xong đồ ăn cũng nguội rồi. Ăn xong rồi khóc.”

Mặc Nhiên hoan hô một tiếng, nhanh chóng động đũa.

Lúc hắn ăn như chó bị bỏ đói, Sở Vãn Ninh luôn không thích tướng ăn như quỷ này của hắn, nhưng Sư Muội sẽ không ghét.

Sư Muội luôn ôn nhu, vừa cười bảo hắn ăn chậm một chút, vừa đưa nước cho hắn. Đồ ăn mau chóng hết, Mặc Nhiên xoa bụng híp mắt, thở dài nói: “Thoả mãn… …”

Sư Muội làm như lơ đãng hỏi: “Là hoành thánh ngon, hay là mấy món này ngon hơn?”

Mặc Nhiên đối với đồ ăn, như với mối tình đầu chấp nhất, rất si tình. Nghiêng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn Sư Muội, toét miệng: “Hoành thánh.”

“… …” Sư Muội cười lắc đầu. Một lúc sau nói, “A Nhiên, ta giúp đệ thoa thuốc.”

Thuốc mỡ là Vương phu nhân điều chế.

Vương phu nhân khi trẻ từng là đệ tử “Cô Nguyệt Dạ”, tuy bà không giỏi võ, không thích đánh đánh giết giết, nhưng lại rất thích y học, Tử Sinh Đỉnh có một khu trồng thuốc, ở đó bà trồng rất nhiều cây quý, vậy nên môn phái chưa bao giờ thiếu thuốc trị thương cả.

Mặc Nhiên cởi áo, đưa lưng về phía Sư Muội, vết thương vẫn nhoi nhói đau, nhưng ngón tay Sư Muội ấm áp thoa thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên, dần dần cũng quên đau, ngược lại cảm thấy tâm ý viên mãn.

“Được rồi.” Sư Muội giúp Mặc Nhiên quấn băng mới, cẩn thận thắt lại, “Mặc y phục vào đi.”

Mặc Nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Sư Muội. Dưới ánh nến mờ nhạt, da Sư Muội trắng như tuyết, càng thêm phong tình, hắn nhìn đến miệng khô khốc, thật sự kông muốn mặc lại y phục, do dự một lát, vẫn cúi đầu, nhanh chóng mặc áo khoác.

“Sư Muội.”

“Hả?”

Bị giam trong thư phòng bí ẩn như này, không khí giữa cô nam quả nam rất tốt. Mặc Nhiên vốn muốn nói mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt trên trời dưới đất, lại ngại việc hắn thất học đến niên hiệu cũng để “Kích Bãi”, nghẹn nửa ngày, mặt cũng nghẹn tới đỏ lên, thế nhưng chỉ nói được ba chữ: “Huynh thật tốt.”

“Việc này có gì đâu, đều nên làm mà.”

“Ta cũng sẽ đối xử với huynh thật tốt.” Ngữ khí Mặc Nhiên bình tĩnh, nhưng tay lại rịn mồ hôi, bán đứng trong lòng hắn kỳ thật sóng to gió lớn, “Chờ ta mạnh rồi, ai cũng không thể bắt nạt huynh nữa. Sư tôn cũng không được.”

Sư Muội không biết vì sao hắn bỗng nói vậy, sửng sốt một chút, lại ôn nhu nói: “Được, về sau, đều phải dựa vào A Nhiên rồi.”

“Ừm ừm…”

Mặc Nhiên lúng ta lúng túng, bị ánh mắt đào hoa của Sư Muội nhìn càng thêm nôn nóng, không dám nhìn nữa, đành cúi đầu.

Đối với người này, hắn vẫn luôn thật cẩn thận, thậm chí là chấp nhất.

“A, sư tôn muốn đệ lau nhiều sách như vậy? Còn phải chép lại ư?”

Mặc Nhiên chết vẫn sĩ diện với người trong lòng: “Chuyện nhỏ mà, làm nhanh chút, vẫn kịp.”

Sư Muội nói: “Ta giúp đệ.”

“Như vậy sao được, nếu bị sư tôn phát hiện, khéo huynh cũng bị phạt chung.” Mặc Nhiên kiên định, “Giờ không còn sớm, huynh mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn lên lớp.”

Sư Muội kéo tay hắn, nhẹ giọng cười nói: “Không sao hết, người không phát hiện được đâu, chúng ta lén lút… …”

Lời còn nói chưa xong, đã nghe một giọng nói lạnh băng vang lên.

“Lén lút thế nào?”

Sở Vãn Ninh không biết đến từ lúc nào, vẻ mặt lạnh lùng, mắt phượng như chìm trong sương tuyết. Bạch y lạnh lẽo, lạnh lùng đứng ở cửa Tàng Thư Các, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn hai người nắm tay nhau dừng một chút, lại rời đi.

“Sư Minh Tịnh, Mặc Vi Vũ, các ngươi thật to gan.”

Sắc mặt Sư Muội thoáng chốc trắng như tuyết, y buông tay Mặc Nhiên ra, giọng nhỏ như muỗi gọi: “Sư tôn… …”

Mặc Nhiên cũng thấy không ổn, cúi đầu: “Sư tôn.”

Sở Vãn Ninh đi tới, không để ý tới Mặc Nhiên, mà là nhìn Sư Muội quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói: “Hồng Liên Thủy Tạ có kết giới, ngươi cho rằng có người tiến vào mà không báo, ta cũng không biết à.”

Sư Muội lo sợ dập đầu: “Đệ tử biết lỗi rồi.”

Mặc Nhiên nóng nảy: “Sư tôn, Sư Muội chỉ tới giúp ta thay thuốc, lập tức đi ngay, xin đừng trách huynh ấy.”

Sư Muội cũng vội nói: “Sư tôn, việc này không liên quan đến Mặc sư đệ, đệ tử cam nguyện chịu phạt.”

“… …”

Mặt Sở Vãn Ninh cũng xanh lại.

Y còn chưa nói mấy câu, hai người đã vội giải vây cho đối phương, coi y như mãnh thú Hồng Thuỷ, cùng chung kẻ thù. Sở Vãn Ninh trầm mặc một lát, miễn cưỡng không run rẩy chân mày, nhàn nhạt nói: “Đúng là đồng môn thâm tình, làm người cảm động, xem ra, ở đây chỉ có ta là ác nhân.”

Mặc Nhiên nói: “Sư tôn… …”

“… … Đừng gọi ta.”

Sở Vãn Ninh vung tay áo, không nói gì nữa. Mặc Nhiên cũng không biết y rốt cuộc làm sao, vì sao lại giận như vậy. Chỉ đoán Sở Vãn Ninh luôn ghét người khác ở trước mặt y lôi lôi kéo kéo, mặc kệ là loại lôi kéo nào, cơ bản đều bẩn mắt y.

Ba người im lặng thật lâu.

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên quay đầu, xoay người bỏ đi.

Sư Muội ngẩng mặt, hốc mắt hơi đỏ, mờ mịt vô thố nói: “Sư tôn?”

“Ngươi về chép môn quy mười lần, về đi.”

Sư Muội rũ mắt, một lát sau, nhẹ giọng đáp: “… … Vâng.”

Mặc Nhiên vẫn quỳ ở chỗ cũ.

Sư Muội đứng lên, nhìn Mặc Nhiên, lại do dự, sau một lúc vẫn quỳ xuống lần nữa, năn nỉ Sở Vãn Ninh.

“Sư tôn, vết thương của Mặc sư đệ còn chưa khép miệng, đệ tử to gan, xin người, đừng làm khó đệ ấy.”

Sở Vãn Ninh không hé răng, y một mình đứng dưới ánh nến mờ mảo, một lát sau, bỗng nghiêng mặt qua, chỉ thấy mày kiếm sắc bén, mắt sáng như đuốc, nổi giận đùng đùng nói.

“Nói lắm lời như vậy, ngươi còn không đi?!”

Sở Vãn Ninh lớn lên vốn anh tuấn, ôn nhu lại không đủ, giận lên càng làm người khác sợ hãi, Sư Muội sợ tới mức run lên, e sợ chọc giận sư tôn, liên luỵ Mặc Nhiên, vội cúi người lui xuống.

Tàng Thư Các chỉ còn lại hai người, Mặc Nhiên âm thầm thở dài, nói: “Sư tôn, đệ tử sai rồi, đệ từ tiếp tục chép sách ngay đây.”

Sở Vãn Ninh không quay đầu lại mà nói: “Nếu ngươi mệt thì về đi.”

Mặc Nhiên bỗng ngẩng mặt lên.

Sở Vãn Ninh lạnh băng nói: “Ta không giữ ngươi.”

Y sao có thể tốt như vậy mà tha cho mình? Chắc chắn có bẫy!

Mặc Nhiên nhanh trí nói: “Ta không đi.”

Sở Vãn Ninh dừng một chút, cười lạnh: “… … Được, tuỳ ngươi.”

Nói xong vung tay áo, xoay người bỏ đi.

Mặc Nhiên ngây ngẩn cả người—— Không có bẫy? Hắn còn tưởng Sở Vãn Ninh chắc chắn lại muốn thưởng mình một trận roi.

Đến nửa đêm, cuối cùng cũng xong việc. Mặc Nhiên ngáp một cái, ra khỏi Tàng Thư Các.

Lúc này trong bóng đêm, phòng ngủ của Sở Vãn Ninh vẫn còn ánh đèn mờ nhạt.

Ủa? Ma đầu đáng ghét kia còn chưa ngủ?

Mặc Nhiên đi qua, định báo Sở Vãn Ninh mình chuẩn bị quay về. Vào phòng, mới phát hiện Sở Vãn Ninh đã ngủ, chỉ là trí nhớ người này không tốt, trước khi ngủ quên tắt đèn.

Hoặc là, y làm được một nửa, mệt quá ngủ quên. Mặc Nhiên nhìn thoáng qua Dạ Du Thần cạnh giường, trong lòng xem xét là khả năng nào, cuối cùng nhìn thấy bao tay Sở Vãn Ninh vẫn chưa tháo, cùng nửa cơ quan vẫn nắm chặt trong tay, đã biết đâu là đúng.

Lúc Sở Vãn Ninh ngủ không hề lạnh lùng như trước, y cuộn tròn trong đống cơ giáp, cưa rìu trên giường. Đồ quá nhiều, kỳ thật không chỗ nào để nằm, cho nên y cuộn nhỏ lại, cong người, lông mi dài rủ xuống, thoạt nhìn có mấy phần cô đơn.

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm y, nhìn phát ngốc.

Hôm nay Sở Vãn Ninh… Rốt cuộc giận cái gì nhỉ?

Chẳng lẽ chỉ giận Sư Muội tự ý vào Hồng Liên Thủy Tạ, hay còn do muốn giúp mình dọn thư tịch?

Mặc Nhiên đến gần mép giường, trợn trắng mắt, dùng giọng vô cùng nhỏ, thử gọi một tiếng: “Sư tôn?”

“… … Ưm … …” Sở Vãn Ninh khẽ hừ một tiếng, ôm chặt cơ giáp lạnh lẽo trong ngực. Y ngủ thực say, hô hấp đều đều, không cởi găng tay kim loại sắc nhọn ra, gối cạnh mặt, như vuốt mèo hoặc báo.

Mặc Nhiên thấy dáng vẻ y như sẽ không tỉnh, trong lòng khẽ động, nheo đôi mắt, khoé miệng nở nụ cười xấu xa. Hắn dán lên vành tai Sở Vãn Ninh, đè thấp giọng thử gọi: “Sư tôn, dậy thôi.”

“… …”

“Sư tôn?”

“… …”

“Sở Vãn Ninh?”

“… …”

“Hà, ngủ thật say.” Mặc Nhiên vui vẻ, đặt tay lên gối, cười tủm tỉm nhìn y, “Thật quá tốt, bây giờ ta tính sổ với ngươi.”

Sở Vãn Ninh không biết có kẻ muốn tính sổ với y, nhắm mắt yên tĩnh như cũ, gương mặt thanh tuấn có vẻ thực an bình.

Mặc Nhiên bày ra dáng vẻ uy nghiêm, đáng tiếc hắn từ nhỏ sinh ra ở nhạc phường, không đọc quá nhiều sách, khi còn nhỏ đều ở phố phường đánh nhau mưa dầm thấm đất, thoại bản thuyết thư, bởi vậy chắp vá từ ngữ lung tung, có vẻ sứt sẹo buồn cười.

“Điêu dân Sở thị lớn mật, ngươi khi quân phạm thượng, dưới mắt tôn vương, ngươi… … Ừm, ngươi… …”

Gãi gãi đầu, vốn từ có hơi nghèo nàn, sau tự xưng đế, há mồm ngậm miệng không mắng người này tiện tì chính là cẩu nô, nhưng dùng trên người Sở Vãn Ninh có vẻ không thích hợp.

Vắt hết óc suy nghĩ một ngày, đột nhiên nhớ tới nhóm tiểu tỷ tỷ ở nhạc phường thường có lý do thoái thác, tuy không rõ ý tứ, nhưng có vẻ không tồi. Vì thế Mặc Nhiên nghiêm mi, lạnh lùng nói:

“Ngươi đồ chân lừa bạc tình*, đã biết tội chưa?”

(Chân lừa: ý chỉ mấy người lăng nhăng, ngoại tình = )))))

Sở Vãn Ninh: “… …”

“Ngươi không nói lời nào, bổn toạ coi như ngươi nhận tội!”

Sở Vãn Ninh cảm thấy hơi ồn, rầu rĩ hừ một tiếng, ôm cơ giáp tiếp tục ngủ.

“Ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy, bổn toạ phạt ngươi… Ừm, đánh miệng! Lưu công công!”

Gọi theo thói quen xong, mới nhớ ra Lưu công công là người ở kiếp trước.

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, quyết định để mình chịu uất ức một chút đóng giả công công. Vì thế nịnh nọt nói: “Bệ hạ, có lão nô.”

Sau đó lập tức nghiêm giọng, nghiêm nghị nói: “Lập tức hành hình.”

“Cẩn tôn tuân mệnh bệ hạ.”

Được rồi, tự diễn xong.

Mặc Nhiên xoa tay hầm hè, bắt đầu “hành hình” với Sở Vãn Ninh.

Cái gọi là “đánh miệng”, thật ra không có, là Mặc Nhiên tự tưởng tượng.

Làm sao lúc ấy phạt “đánh miệng” được?

Chỉ thấy bạo quân Mặc Nhiên, trịnh trọng nghiêm giọng làm chuyện lạ, ánh mắt lãnh khốc như hung thần, chậm rãi đến gần khuôn mặt thanh hàn của Sở Vãn Ninh, đến gần đôi môi nhàn nhạt kia.

Sau đó… …

Mặc Nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn Sở Vãn Ninh, có nhịp điệu, gằn từng chữ một mà mắng:

“Sở Vãn Ninh, ta đệt mẹ ngươi, lòng dạ ngươi, vô, cùng, hẹp, hòi.”

Bốp. Bốp.

Tát miệng vào không trung hai cái.

He he, hành hình thành công!

Sướng!

Mặc Nhiên vui sướng, bỗng nhiên cảm thấy cổ có cái gì, hơi khác thường, cúi đầu xuống, đối diện với một đôi mắt phượng.

Mặc Nhiên: “… …”

Giọng Sở Vãn Ninh lạnh như hồ băng, không thể không nói sắc mặt ngày càng lạnh: “Ngươi đang làm gì.”

“Bổn toạ… … Phi. Lão nô… … Phi phi phi!” Cũng may hai câu này nhẹ như muỗi kêu, Sở Vãn Ninh nhíu ấn đường lại, xem ra nghe chưa rõ. Mặc Nhiên nhanh trí, lại giơ tay đánh hai cái trước mặt Sở Vãn Ninh.

“… …”

Đối với sắc mặt sư tôn càng không thân thiện, đế tôn Nhân giới tiền nhiệm hết mực chân chó mà cười ngây ngô nói: “Đệ tử, đệ tử đập muỗi giúp người thôi à.”

———

Tác giả có lời muốn nói: Hoan nghênh đến với bổn kỳ phỏng vấn nhân vật, hôm nay khách quý là đế quân đời đầu của Tu Chân giới (gạch bỏ) Vương Bát (gạch bỏ) bá vương Mặc Vi Vũ, mời người chủ trì Tiết Manh Manh lên sóng (/^▽^)/

Tiết Manh Manh: Thường nhân tu tiên phi thăng, ngươi tu tiên lại xưng đế. Mặc Nhiên, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, bổn văn rõ ràng không có tướng có vua, ngươi vì sao lại muốn phát triển sự nghiệp đế vương?

Mặc Uy Ngư: Sự tình thường phát triển theo hai hướng, đúng hay không?

Tiết Manh Manh: Hình như không sai.

Mặc Uy Ngư: Ta đây hỏi ngươi, ngươi từng thấy hoàng tang chưa?

Tiết Manh Manh (phát ngốc): (⊙o⊙) … Ờm… … Chuyện này…

Mặc Uy Ngư: Nghĩ không ra để ta nhắc ngươi, Gia Tĩnh hoàng đế niên hiệu là gì?

Tiết Manh Manh: ??? Người này không cùng thiên niên với chúng ta, sư tôn không dạy.

Mặc Uy Ngư: Để đường ca dạy ngươi, mọi người thường gọi là Thái Thượng Đại La Thiên Tiên Tử Cực Trường Sinh Thánh Trí Chiêu Linh Thống Tam Nguyên Chứng Ưng Ngọc Hư Tổng Quản Ngũ Lôi Đại Chân Nhân Huyền Đô Cảnh Vạn Thọ Đế Quân.

Tiết Manh Manh: ….

Mặc Uy Ngư (cười tủm tỉm): mọi người rất hâm mộ, cũng muốn gọi Thái Thượng Đại La Thiên Tiên Tử Cực Trường Sinh Thánh Trí Chiêu Linh Thống Tam Nguyên Chứng Ưng Ngọc Hư Tổng Quản Ngũ Lôi Đại Chân Nhân Huyền Đô Cảnh Đạp Tiên Đế Quân Mặc Uy Ngư.

Tiết Manh Manh: … … Ngươi cút, ta không quen ngươi.

Mặc Uy Ngư (trợn trắng mắt): Ha hả, chẳng lẽ chỉ cho đế vương tu tiên, không cho đạo sĩ xưng vương chắc?

Tặng kèm thông tin nhân vật

Mặc Nhiên

Tự: Uy Ngư Vi Vũ.

Thuỵ hào: Thái Thượng Đại La Bặc (củ cải) Thiên Tiên Cơ (gay) Lão Tử Trường Sinh Thánh Trí Chiêu Linh Thống (đâm) Sư Tôn Chứng Vương Bát Công Hí Tinh Tổng Quản Ngũ Lôi Oanh Đỉnh Đại Chưng Nhân Bất Yếu Khiểm (kẻ không biết xấu hổ) Cảnh Giới Đạp Tiên Đế Quân.

Chức nghiệp: Hoàng Đế ( đã chết )

Diện mạo xã hội: Thất học

Trước mắt thích nhất: Sư Muội

Món thích nhất: Sở Vãn Ninh Hoành thánh

Ghét: Bị người ta ghét bỏ

Chiều cao: Trước khi chết là 186, sau khi trùng sinh là thiếu niên trẻ tuổi, còn chưa trưởng thành, không thèm nói, dỗi rồi.

Vài ngày nữa lại đổi mới, bổ sung một đống tiểu kịch trường, huỳnh huỵch chạy xa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp