ĐỪNG KIẾM BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC

Chương 01 - Đừng kiếm bạn trai trong thùng rác

trước
tiếp

Chương 1: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn

Trì Tiểu Trì dựa vào xe hút thuốc.

Trời sập tối, tia lửa le lói của điếu thuốc khiến nửa khuôn mặt cậu hơi phát sáng.

Rít đi gần một nửa điếu thuốc, cậu liếc nhìn đồng hồ, ngậm khói xoay người chui vào từ cửa sổ xe đã được hạ thấp, lấy ra một chai nước khoáng đã uống thấy đáy, nhét vào hơn nửa điếu thuốc chưa gạt tàn, lại lấy ra một thanh kẹo cao su trong túi rồi nhai qua loa dăm ba lần, sau đó liền nhả bã nhét vào khăn giấy.

Cậu vốn muốn đem rác ném vào bên trong thùng rác, nhưng vừa mới xoay người lại thì người mà cậu đang đợi đã tới rồi.

Người kia mang theo vẻ mặt mệt mỏi từ cửa lớn công ty phần mềm đi ra, đầu tiên nhìn thấy chiếc xe mới tinh đậu ở ven đường, sau đó mới nhìn sang Trì Tiểu Trì.

Vẻ mặt của anh ta trở nên có chút phức tạp, “…Tiểu Trình.”

Trì Tiểu Trì ở trong thế giới này gọi là Trình Nguyên.

Quét đến gương mặt kia, Trì Tiểu Trì nhất thời ngẩn ra, lại quên chủ động nghênh đón.

Người kia đứng tại chỗ, thói quen mà chờ “Trình Nguyên” hướng anh ta đi tới, phát hiện “Trình Nguyên” không dự định dời bước, anh ta nghi ngờ mà nhíu mày.

Đúng lúc này trong đầu Trì Tiểu Trì vang lên âm thanh nửa người nửa máy nhắc nhở, tỏ thái độ giải quyết việc chung, bởi vậy nghe có vẻ hơi lạnh nhạt.

Hệ thống nhắc nhở: “Cậu Trì, đối tượng mục tiêu đang gọi cậu kìa.”

Bỏ qua trị giá hảo cảm đang từ 72 rơi xuống 70 điểm, Trì Tiểu Trì khôi phục tinh thần, bình luận: “Dáng dấp không tệ.”

Ngay sau đó cậu liền đứng thẳng người, bản thân thở dài nói: “Thật sự là độc thân đã lâu. Nhìn một tên cặn bã cũng thấy xinh đẹp.”

Hệ thống: “…”

Sau đó Trì Tiểu Trì giả vờ ở trong màn đêm nhìn thấy không rõ, nheo mắt một chút mới thấy rõ người tới, vốn đôi mắt còn có chút mờ mịt không thấy tiêu cự thì ngay lập tức liền trở nên vui mừng, lúm đồng tiền hai bên má ngọt đến mức khiến người ta quả thật muốn cùng cậu đồng thời cười rộ lên: “Lão Dương!”

Hệ thống: “…” Một giây nhập diễn, có khả năng.

Cái gã khốn kiếp mà Trì Tiểu Trì phải tiến công, tên đầy đủ Dương Bạch Hoa.

Lại nói tiếp, vị “Lão Dương” này cũng không tính là già, lớn hơn Trình Nguyên bốn tuổi. Ưa sạch sẽ, tay áo xắn đều ngay ngắn, khí chất nhẹ nhàng ngăn nắp, tóc tai móng tay đều cắt gọn gàng, trên người nhàn nhạt mùi hương gỗ, còn có vẻ trầm ổn và mạnh mẽ mà đàn ông trẻ tuổi hiếm thấy, đường nét lồng ngực như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo sơ mi trắng thoạt nhìn không khoa trương nhưng lại có thể dễ dàng khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Trong khi từng bước tiến đến mục tiêu nhiệm vụ thì Trì Tiểu Trì tranh thủ tiếp thu nội dung thông tin của thế giới này.

Thế giới này là thế giới đầu tiên mà Trì Tiểu Trì chấp hành nhiệm vụ khi tiến vào hệ thống, theo như hệ thống từng nói, vì để cho những người chấp hành nhiệm vụ nhanh chóng thích ứng, mỗi một người chấp hành nhiệm vụ sau khi bị trói chặt với hệ thống để tiến vào nhiệm vụ đầu tiên thì hệ thống thế giới sẽ có độ tương tự rất cao với thế giới mà người đó từng sinh sống, độ khó cũng là hình thức đơn giản. fynnz.wordpress.com

Nói trắng ra là giáo trình tân thủ.

Giáo trình tân thủ lần này thể hiện đối tượng mục tiêu của cậu là Dương Bạch Hoa, là phượng hoàng từ vùng núi hẻo lánh Tây Nam bay ra, là sinh viên đại học được cả nhà dùng toàn lực đào tạo, học chuyên ngành kỹ sư phần mềm. Từ chưa hề đụng đến máy tính đến khi trở thành nghiên cứu sinh thành đạt, gần bảy năm tha hương cầu học đã mài mòn hơi thở quê mùa của Dương Bạch Hoa. Khi nhìn thoáng qua thì anh ta hoàn toàn y như thanh niên lớn lên trong thành phố.

Về phần Trình Nguyên, nói ngắn gọn, trong nhà có tiền.

Về phần có bao nhiêu tiền, Trình Nguyên từ trước đến giờ không quan tâm, đó là chuyện mà anh hai của cậu cần phải bận tâm.

Trình Nguyên từ nhỏ yêu thích âm nhạc, là sở thích mà chỉ cần nhào vào liền đắm chìm, mặc kệ tất cả. Cậu quả thật cũng có thiên phú, chỉ cần tùy tiện chơi một chút nhạc cụ liền dễ dàng bắt nhịp, có chất giọng tốt lại có gu âm nhạc cao cấp. Hát, sáng tác, đánh đàn, cái nào cũng chơi được.

Trình Nguyên tại học viện âm nhạc chơi cùng bạn học thuở cấp ba, sau đó ở trong sân trường vô tình gặp được Dương Bạch Hoa.

Khi đó Dương Bạch Hoa mới vừa học năm thứ tư đại học, lại là lúc có dáng vẻ tốt nhất, khí chất hăng hái, nhẹ nhàng lại khoan thai, mạnh mẽ lại nhiệt tình, khiến cho Trình Nguyên một lần té ngã liền đắm chìm, một mực theo đuổi Dương Bạch Hoa không buông.

Lúc đầu Dương Bạch Hoa chỉ cảm thấy buồn cười, mà dần dà cũng bị cậu ấm như cái bánh non mềm, lại tựa như thỏ con chỉ cần tùy tiện xách cổ là có thể ôm vào trong tay này lay động tâm thần.

Hai người từ lúc quen biết đến khi xác nhận quan hệ, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt là trọn vẹn ba năm.

Một ngày nọ, Trình Nguyên say rượu, nhất thời kích động chạy đi công khai với người nhà.

Ba Trình và mẹ Trình không thể chấp nhận cậu con trai khi còn bé vẫn bám đuôi đám con gái lại đi mê mệt một người đàn ông, đặc biệt là sau khi điều tra bối cảnh của Dương Bạch Hoa, ba Trình và mẹ Trình bày tỏ phản đối kịch liệt.

Ông bà Trình cũng không phải kỳ thị Dương Bạch Hoa tự mình phấn đấu, ngay cả bọn họ cũng xuất thân từ nông thôn, tay trắng dựng nghiệp, biết rằng tự phấn đấu cũng không dễ dàng.

Nhưng mà trước Dương Bạch Hoa có bốn người chị tuổi tác khác nhau, tên theo thứ tự Chiêu Đệ, Phán Đệ, Niệm Đệ, Vọng Đệ, bốn cái tên này khiến ông bà Trình tin tưởng người nhà này tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người đàn ông sẽ làm nhà mình đứt đoạn hương khói nhan đèn, tình yêu vô vọng kia nhất định không có kết quả tốt.

Nhưng mà ái tình khiến người ta mù quáng.

Sau khi tỉnh rượu, Trình Nguyên căn bản không nghe vào lời khuyên bảo hảo ý của ba mẹ, còn cản sống cản chết, chỉ lo ba mẹ gây khó dễ cho Dương Bạch Hoa.

Ông bà Trình không có đẳng cấp thấp như vậy, không cần phải gây khó dễ cho một cậu nhóc dựa vào nỗ lực của chính mình để phấn đấu, nhưng Trình Nguyên hồ đồ ầm ĩ lại thật sự làm tổn thương tấm lòng ba mẹ.

Vì Dương Bạch Hoa, cậu cùng ba mẹ xích mích, chuyển khỏi nhà, cùng Dương Bạch Hoa sống chung.

Vì để tiết kiệm, Dương Bạch Hoa thuê một căn nhà cách trung tâm thành phố hai mươi mấy trạm xe, hàng quán bên ngoài cũng thưa thớt, chỗ tốt là yên tĩnh, giá cả thức ăn lại rẻ.

Trình Nguyên vì Dương Bạch Hoa mà học nấu ăn, cậu nấu cũng không tệ lắm, Dương Bạch Hoa khen cậu vài câu, cậu liền mỗi ngày đều làm bữa trưa cho anh ta mang đến công ty.

Có người bạn mắng Trình Nguyên thế này, con mẹ nó tiểu Nguyên tử, mày điên rồi sao, vì một thằng nhà quê mà sống khổ như thế?

Trình Nguyên cười nói, ảnh đối với tao khá tốt, tụi tao đã hẹn rồi, ngày mai ăn lẩu.

Trình Nguyên quả thật là một người lãng mạn, mỗi một sự việc bé nhỏ đều được cậu tràn ngập hy vọng mà viết lại trên giấy ghi chú, từng tờ từng tờ, cứ như đang viết thơ.

“Sáng sớm mai sáng tác, buổi trưa đi nấu cơm, buổi chiều lại sáng tác, tối cùng lão Dương đi tản bộ, mua hai ly đậu nành Tôn Ký, phần của lão Dương thêm đường, nửa đêm mở điều hòa, trùm chăn bông đi ngủ.”

Cậu chưa bao giờ ghi chép chuyện xấu, bởi vì cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại thật sự rất tốt.

Anh hai lén lúc tiếp tế cũng bị cậu từ chối. Lần duy nhất mà Trình Nguyên chấp nhận ý tốt của anh hai chính là nhận lấy công cụ thay đi bộ của anh hai cho cậu, một chiếc BYD anh hai mới mua. Bởi vì cậu bị say xe buýt, lần nào đi qua gần nửa cái thành phố để đưa cơm cho Dương Bạch Hoa thì cũng đều không dám ăn điểm tâm, vì sợ nôn.

Thế nhưng Dương Bạch Hoa không thích món quà này, nói đây là anh hai bố thí, muốn cho Trình Nguyên nhớ tới cuộc sống sung sướng tốt đẹp ở quá khứ, nhân cơ hội kéo cậu trở về nhà, Trình Nguyên ngẫm lại thấy có lý, ngoan ngoãn đem xe trả lại.

Vừa nhận liền trả, hành động này làm tổn thương anh hai Trình.

Về sau, tin nhắn thăm hỏi của anh hai cũng từ một ngày trở thành một tuần một lần, rồi nửa tháng một lần.

Sau khi Trình Nguyên buồn rầu khổ sở thì lại nghĩ ba mẹ và anh hai cũng chỉ hy vọng chính mình trải qua cuộc sống thật tốt mà thôi. Nếu như mình theo lão Dương, cuộc sống càng ngày càng tốt thì có lẽ bọn họ sẽ chấp nhận lão Dương.

Dương Bạch Hoa thi đậu hệ chính quy chuyên ngành kỹ sư phân tích hệ thống, sau khi tốt nghiệp thì nhậm chức ở một công ty phần mềm, theo lời anh ta thì rất được giám đốc coi trọng. Còn Trình Nguyên cũng coi như có sự nghiệp thuận lợi.

Trước đây Trình Nguyên chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện mưu sinh, chỉ chuyên tâm làm âm nhạc, sáng tác một ít bài hát không theo xu hướng thị trường. Ba Trình và mẹ Trình nghĩ cách dựa vào quan hệ, đem mấy bài hát này bán đi, cũng chỉ xem như tự giải trí với nhau mà thôi.

Nhưng hiện tại Trình Nguyên muốn kiếm sống. Thị trường âm nhạc những năm gần đây vốn suy thoái kịch liệt, không cho phép Trình Nguyên tiếp tục lấy đam mê thí nghiệm âm nhạc của mình ra sử dụng.

Trong phương diện này Trình Nguyên cũng không cố chấp. Âm nhạc loại nào thì cậu cũng đều thích sáng tác một chút, cổ điển, rock n’ roll, loại nào cũng được, chẳng qua trong phương diện chất lượng thì cậu có chút đặc trưng thích bắt bẻ của nghệ thuật gia.

Cậu tiêu tốn ba tháng tâm huyết, tỉ mỉ thu 3 bản demo phong cách thịnh hành, gửi cho mấy công ty sản xuất âm nhạc.

Đối với mỗi công ty sản xuất âm nhạc mà nói, demo được gửi cho bọn họ nhiều vô số kể, Trình Nguyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý đá chìm biển lớn, không ngờ vận may của cậu không tệ, rất nhanh thu được hồi âm: Ca khúc của cậu sáng tác được một công ty nhỏ thu nhận, mỗi bài năm nghìn tệ.

Công ty nhỏ này bày tỏ rất thưởng thức tài năng sáng tác của Trình Nguyên, đưa ra lời mời cùng cậu ký hợp đồng nghệ sĩ, Trình Nguyên hưng phấn đến mức cũng không thèm đọc kỹ liền ký.

Trình Nguyên vui sướng đến mức nhảy nhót lung tung, tiền còn chưa tới tay đã lập tức đem mười lăm nghìn tệ quy hoạch chi tiêu thật rõ ràng, mỗi một kế hoạch đều có liên quan đến Dương Bạch Hoa.

Nếu như đảo ngược thời gian, Trình Nguyên sẽ đối với Trình Nguyên đang mừng rỡ như điên lúc này mà mắng một tiếng ngu xuẩn.

Công ty nhỏ nên hiệu suất chế tác cũng thấp, hiệu quả cũng không thật sự thỏa mãn, nhưng Trình Nguyên nhìn ba ca khúc của mình gồm (Mùa Thu), (Lời Con Tim) và (Yêu Anh) đang từng bước nhích lên trên bản xếp hạng nhạc số thì cảm thấy ngọt lịm, cứ mỗi khi xếp hạng tăng lên một bậc liền chụp ảnh gửi Dương Bạch Hoa xem.

Mãi đến khi trong phần bình luận bài hát của cậu xuất hiện một bình luận: “Không có ai cảm thấy bài Mùa Thu rất giống cải biên từ bài Tư Phàm của Đường nữ thần sao?” fynnz.wordpress.com

Rất nhanh có người trả lời: “Không chỉ bài Mùa Thu, Lời Con Tim cũng rất giống ca khúc mới của Đường Hoan á.”

…Đường Hoan?

Trình Nguyên trượt tay, thoát khỏi phần mềm âm nhạc.

Cậu cầm lấy điện thoại di động đã tối đen màn hình, sững sờ một hồi lâu, từng giọt mồ hôi trên người từ từ úa ra, như có từng ổ kiến ở mỗi khớp xương của cậu đang nổ tung khắp nơi.

Tay của cậu run run mở ra điện thoại một lần nữa, khuôn mặt xinh đẹp ca sĩ mới nổi Đường Hoan xuất hiện ở mẫu quảng cáo trên phần mềm âm nhạc, đang mỉm cười với Trình Nguyên.

Ngày ấy, weibo chỉ có mấy ngàn fan của Trình Nguyên bị cả triệu fan của Đường Hoan cùng thủy quân hỗn hợp nhấn chìm.

“CMN chó đạo nhạc! Cả nhà mày đạo nhạc!”

“Bắt lấy một tên trục lợi, tại sao mày lại hèn hạ như vậy?”

“Liên quan đến tiền căn hậu quả trong việc Trình Nguyên đạo nhạc và phân tích các sáng tác sở trường, liên kết http://…cn…”

“Tiện tay đào luôn các tác phẩm trước đây của Trình Nguyên đi, tò mò khiến cho tui vào đây, van cầu để cho tui lui ra ngoài.”

“Ha ha ha hát như vậy mà bảo là hát, giống như học quỷ gào, cmn vậy mà cũng có thể khen lấy khen để, fan hâm mộ còn bám đít.”

“Wow thật lợi hại, ngay cả tựa đề trên bìa album mới của Đường nữ thần cũng không buông tha, quơ trọn vẹn luôn hả?”

Trình Nguyên bất chấp những lời bình luận ác ý đó.

Cậu đeo tai nghe, phát điên mà nghe đi nghe lại ca khúc mới của Đường Hoan, tơ máu trong mắt trải rộng, mồ hôi lạnh ứa ra.

… Thật sự giống nhau.

Chỉ điều chỉnh một chút ở vài chi tiết nhỏ, không cần học chuyên về âm nhạc, chỉ cần có lỗ tai, cảm thụ âm nhạc không có trở ngại thì đều có thể nhận ra đây là đạo nhạc.

…..Rốt cục là ai đạo ai?

Trình Nguyên dám cam đoan sự trong sạch của mình, cậu thậm chí còn chưa từng nghe mấy ca khúc của Đường Hoan, bởi vì cậu nhớ có một nhạc sĩ độc mồm từng đánh giá Đường Hoan, mặc dù nói khó nghe nhưng lại đúng mức:

“Đường Hoan am hiểu ngậm nước tình ca. Cái gọi là ngậm nước tình ca chính là khi hát giống như trong miệng ngậm nước miếng.”

Khuôn mặt tươi cười của Đường Hoan chuyển động trước mặt Trình Nguyên, mà trên mặt bìa album nhạc số mới còn in một câu: “Nữ hoàng tình ca hoa lệ xoay người, cất tiếng hát lên lời con tim bạn.”

——“Wow thật lợi hại, ngay cả tựa đề trên bìa album mới của Đường nữ thần cũng không buông tha, quơ trọn vẹn luôn hả?”

Trình Nguyên biết rõ ràng ca khúc (Lời con tim) là chính cậu đặt, là những gì trong lòng cậu muốn nói với Dương Bạch Hoa, đó là tình cảm cấm kỵ vừa kiềm chế liền bộc phát, vậy mà Đường Hoan lại hát thành tâm sự ngọt ngào của cô nữ sinh nhỏ.

Trình Nguyên chỉ cảm thấy sự sỉ nhục trước nay chưa từng có.

Trước kia đả kích lớn nhất mà cậu từng chịu chỉ là tỏ tình thất bại, chưa bao giờ hiểu được thân bại danh liệt, ngàn người chỉ trích là cảm giác như thế nào.

Giữa sự hoang mang hỗn loạn, trong đầu của cậu chỉ có một cái tên Dương Bạch Hoa.

Cậu bấm điện thoại gọi Dương Bạch Hoa, vừa nghe thấy giọng nói của người kia, cảm xúc căng thẳng của cậu trong nháy mắt tan vỡ, chỉ có thể mang theo tiếng khóc nức nở mà gọi, “Lão Dương, lão Dương, anh về đi.” Như là cậu nhóc đang bị bắt nạt.

Trong phương diện đối nhân xử thế, Trình Nguyên quả thật là một cậu nhóc, cậu được người nhà bảo vệ quá tốt.

Cho nên khi cậu hướng Dương Bạch Hoa khóc lóc nói ca khúc của mình bị người ta cướp đoạt, chính mình còn bị người khác chỉ trích mắng chửi, Trình Nguyên lại không chú ý vẻ hoảng loạn chợt lóe lên trong mắt Dương Bạch Hoa.

Nhưng Trình Nguyên hoàn toàn không nghĩ đến, đây chỉ là bắt đầu cơn ác mộng của cậu mà thôi.

Còn hiện tại, Trì Tiểu Trì đóng vai tiểu bạch thỏ Trình Nguyên đang nhe răng cười trước mắt Dương Bạch Hoa.

Người trước cười ngửa đầu nhìn người sau, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Dương Bạch Hoa thì lại nhìn xe, cau mày hỏi: “Xe này là em mua?”

Trình Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn chiếc xe kia, giọng điệu ngây thơ mà khoe: “Đẹp chứ?”

Dương Bạch Hoa hỏi: “Bỏ ra bao nhiêu tiền?”

Trình Nguyên cong cong đôi mắt: “Anh đoán xem?”

Cho tới lúc này, đây là đối thoại từng xảy ra trong ký ức của nguyên chủ, không có một chút thay đổi.

Dương Bạch Hoa hơi nhíu mày, Trì Tiểu Trì nhìn thấy độ hảo cảm trong đầu bị rơi mất hai điểm.

Dương Bạch Hoa nhịn một chút cơn nóng giận, quyết định giảng đạo lý với cậu ấm không biết quý đồng tiền bát gạo này, “Tiểu Trình, hai chúng ta phải cùng nhau trải qua cuộc sống thật dài lâu. Em vì anh mà cùng người trong nhà trở mặt, anh rất cảm kích tấm lòng và sự trả giá của em. Có thể từ nhỏ em luôn sinh hoạt trong nhung gấm lụa là, không hiểu được mưu sinh phải tiết kiệm lâu dài. Nếu vẫn luôn phung phí như thế này…”

Lời nói này có tình lại có lý, dựa theo kịch bản ban đầu, nguyên chủ hẳn là xấu hổ mà cúi thấp đầu, thừa nhận chính mình vừa nãy đang nói đùa, xe này là của anh hai Trình Tiệm cho cậu.

Trì Tiểu Trì đúng lúc mà lộ ra vẻ mặt oan ức: “…Đây là anh hai cho em. Em ngồi xe buýt hay bị say xe.”

Dương Bạch Hoa dịu dàng xoa đầu Trì Tiểu Trì, “Tiểu Trình, em lớn rồi, không thể chuyện gì cũng đều dựa vào anh hai của em. Anh hai của em có cuộc sống của chính mình, em cũng vậy. Anh ấy cứ tận lực can thiệp vào cuộc sống của em, cưng chiều em thì chỉ có thể khiến em càng ngày càng không thể rời bỏ lầu son gác tía. Em thấy có đúng hay không?”

Trì Tiểu Trì không lên tiếng mà chỉ nhìn anh ta.

Dương Bạch Hoa rất có tự tin.

Trước đây tiểu Trình có một người bạn cực lực phản đối bọn họ ở bên nhau, tiểu Trình cũng bị anh ta giáo dục như vậy, liền cùng người kia phân rõ giới hạn.

…Tiểu Trình cái gì cũng không hiểu, tốt nhất là nên nghe mình, nếu không dễ dàng bị người ta nắm mũi dẫn đi.

Lúc này Trì Tiểu Trì mở miệng nói.

Giọng nói của cậu cực kỳ êm tai, dịu dàng mềm mại, giống như trước đây mỗi khi cậu biện hộ với anh ta, cho nên ban đầu Dương Bạch Hoa không kịp nghe hiểu: “…Anh hai của em đối tốt với em, có tốn đồng nào của anh không?”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp