ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 31: Cứu vớt

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 31: Cứu vớt

“Có lẽ đời người chính là như vậy, không ngừng trút xuống đau khổ, để xem sức chịu đựng của con người có thể đạt đến mức nào. Ta thật ngạc nhiên khi phát hiện, thì ra không cần biết ta gặp phải những gì, bản thân vẫn có thể mỉm cười mà sống tiếp.”

Ánh mặt trời lấp lánh trên mặt hồ xanh biếc, gió nhẹ khẽ thoảng, thổi tay áo Khấu Chuẩn phồng lên, cảm giác lạnh lẽo chạy vào tận đáy lòng. Y nhìn Đức Phương đang nửa ngồi nửa nằm dưới chiếc chăn ấm, giữa chân mày hằn vết sầu bi.

Khóe miệng hơi tái nhợt của Triệu Đức Phương vẽ nên một nụ cười mơ hồ, mặt dù ánh mắt cậu đang dừng lại trên người Khấu Chuẩn, nhưng tựa như lại không hề nhìn y, đôi tay trắng trẻo mà rắn rỏi khép sát bên người, giọng nói lại bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng trước mặt.

“Bình Trọng huynh, huynh nói xem loại người như ta đây, có phải cũng thật là hiếm thấy?”.

Mặc dù ánh mặt trời đang phủ quanh người cậu, thế nhưng áo tang trên người tô rõ nụ cười ngơ ngẩn, lại khiến cho toàn thân cậu toát lên vẻ nhợt nhạt lạnh lùng.

Khấu Chuẩn có chút sợ hãi, chỉ nhìn qua cũng nhận ra rằng chàng trai trước mặt này đã thay đổi rất nhiều so với hai năm về trước, tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau. Y thật muốn mở miệng hỏi cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không sai, Cố Kỳ Thụy không còn nữa, Tống nương nương cũng chết rồi. Thế nhưng sáu năm trước, lúc cậu mới có mười bốn tuổi, cũng phải chịu nổi đau mất người thân, chẳng phải cậu đã vượt qua được sao? Vì sao bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy? Y không nhịn được mà tiến lên cầm tay cậu, bàn tay lạnh lẽo khiến cho Khấu Chuẩn giật mình.

“Vương gia, đừng khoác lác nữa. Huynh đâu có kiên cường như vậy chứ. Đừng cố gắng gượng, đau lòng thì cứ khóc một trận đi. Dù sao cũng là người mình cả, ta không có cười huynh đâu, yên tâm.”

Ánh mắt tràn đầy lo lắng của Khấu Chuẩn lọt vào mắt, chạy vào tim cậu.

Cậu khẽ cười: “Hả, vậy sao? Khóc một trận là khỏe hẳn à?”.

“Huynh cứ thử coi.”

Triệu Đức Phương vẫn mỉm cười nhìn cậu: “Chúng ta đều là đại nam nhi, khóc lóc mất mặt lắm”.

“Nhưng giờ ta nhìn bộ dạng của huynh đã muốn khóc rồi. Trông huynh lúc này, chỉ sợ ta chưa kịp thăng quan về kinh, huynh đã… đến lúc đó ta phải tìm ai mà che chở đây?”.

Triệu Đức Phương bật cười.

“Lần này là do ta trước khi được thuyên chuyển, đã dâng tấu xin về quê thăm nhà. Thế nhưng ta cố ý chạy lòng vòng, đến kinh thành thăm huynh trước đấy. Huynh xem, ta thậm chí còn xem huynh quan trọng hơn cả cha ta nữa kìa.”

“Ha ha, huynh nói hươu nói vượn.”

“Ai chà, nói hươu nói vượn mà có thể khiến huynh cười lên như vậy thì đáng lắm”. Khấu Chuẩn thấy cậu cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, lòng khẽ thở phào. Thế nhưng nụ cười ấy cũng chỉ nở nộ trong tích tắc, lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi. Ánh mắt Triệu Đức Phương lạnh lùng hướng ra sau Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn có chút khó hiểu quay đầu, bóng người từ xa đi tới có vẻ quen thuộc.

“Là bệ hạ”. Nghĩ đến chuyện xảy ra hai năm trước, Khấu Chuẩn quay đầu nhìn Triệu Đức Phương: “Ta có cần tránh đi một lát không?”. Cậu không trả lời, chỉ có bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Khấu Chuẩn nhìn đôi tay khớp xương trắng bệch, khẽ thở dài, sau đó nói: “Huynh yên tâm, nếu như huynh không đồng ý, ta sẽ không đi đâu”. Triệu Đức Phương chậm rãi quay qua nhìn y, Khấu Chuẩn có cảm giác đôi mắt ấy đột nhiên cuộn trào sóng lớn, chỉ trực ùa ra.

“Vậy huynh cứ tránh đi một lát”. Cậu cúi đầu, cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay, chậm rãi xốc chăn ra đứng dậy: “Để ta tự gặp ông ta”.

Khấu Chuẩn quay ra sau giả sơn, xuyên qua thạch động nhìn cậu đứng một mình ở bên hồ.

Bóng dáng đơn bạc khiến lòng y không khỏi nôn nao, gió nhẹ thổi ống tay áo cậu tung bay, ngay cả khuôn mặt nghiêng hao gầy cũng khiến người hoảng hốt. Chẳng biết tại sao, y muốn thở dài một hơi.

Hoàng đế đã đi đến bên cạnh cậu, không biết đang nói điều gì. Y đứng ở khá xa nên không thể nghe rõ, chỉ nhìn thấy ánh mắt vương gia hết sức lạnh lùng, còn thể hiện thái độ thù địch rõ rệt. Khấu Chuẩn thấy hơi khó hiểu, lẽ nào cái chết của Tống nương nương có liên quan đến bệ hạ à? Nhìn ánh mắt hoàng thượng cũng chẳng có vẻ gì là bực dọc, ngược lại không hề che dấu sự quan tâm cùng lo lắng, còn có… còn có… một chút xót thương khó mà bỏ qua cho được.

Hả! Lòng Khấu Chuẩn cả kinh không rõ vì đâu.

Không biết vương gia nói cái gì, hoàng đế trở nên vô cùng nóng nảy, đột ngột vung tay muốn tát cậu. Thế nhưng bàn tay lại dừng giữa không trung, chần chừ hồi lâu vẫn không đánh được. Tiếp đến hoàng đế đột nhiên cười lớn, ngữ điệu cũng cao hơn rất nhiều, giọng nói truyền đến tai y hết sức rõ ràng:

“Nếu như ta để ý mấy chuyện thiên lý luân thường này, thì ngươi còn có ngày hôm nay sao! Triệu Đức Phương, nếu cả đời này ngươi chẳng bao giờ yêu ta, vậy thì cứ hận ta suốt kiếp đi!”. Hoàng đế nói xong quay người sải bước rời khỏi.

Khấu Chuẩn ngây ngốc đứng xem, miệng há hốc không ngậm lại được. Trời ơi…

Triệu Đức Phương lặng lẽ đứng ở bên hồ, lo lắng không yên. Cậu không dám quay đầu, chỉ đứng nhìn mặt hồ, nước dập dềnh phản chiếu chiếc bóng cậu.

Cuối cùng cũng để huynh ấy biết rồi.

Có điều như thế cũng tốt, mình không cần phải dối gạt bản thân nữa, cũng không cần phải lừa gạt huynh ấy. Đỡ cho tự mình mở miệng, tránh được thật nhiều phiền phức. Nếu như, huynh ấy không trở về đây, vậy ta cũng có thể không cần vướng bận, rời khỏi Đông Kinh sặc sỡ quái đản này.

Nghĩ tới đây, nỗi tuyệt vọng bị đè nén rất lâu, đột nhiên vỡ òa.

Thật là… cứ sống tiếp cũng còn ý vị gì nữa? Nhưng mình còn mặt mũi tìm đến cái chết sao? Thật đúng là sống không được chết cũng chẳng xong. Nụ cười lạnh buốt mà bất lực dần dần hiện ở khóe môi.

Bên hồ đột nhiên có thêm một bóng áo xanh, gió nhẹ thổi qua mặt hồ, chiếc bóng đó cũng theo con nước mà xao động, khiến người không thể phân biệt thực hư.

Bờ vai cậu bị một lực lớn lật lại, trước mắt xuất hiện một đôi ngươi kinh sợ mà đau lòng, cả người cậu đột nhiên ngả vào một vòng tay ấm áp.

Ôm chặt đến thế, cậu tưởng mình không thở nổi nữa.

“Đừng có cười như vậy, đừng có cười như vậy…”. Giọng nói bên tai gấp gáp mà kích động, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy. Tiếng tim đập dồn xuyên qua quần áo, khua vào lồng ngực cậu có chút buốt đau.

“Ta sẽ không đi, huynh cũng đừng buông xuôi”. Lời nói gấp gáp truyền đến màng tai, khiến cả người cậu lung lay không vững. Một giọt nước mắt không hề báo trước rơi xuống bờ vai Khấu Chuẩn, khiến mảnh áo xanh của y chấm thêm một điểm đen sẫm.

Cuối cùng cậu cũng từ từ đưa tay ra, ôm lại y. Cậu nhắm hai mắt lại, mặc cho ánh mặt trời ấm áp tràn khắp mặt. Môi cậu cong lên nụ cười: “Vậy huynh phải nhanh chóng thăng quan mới được”.

“Nhất định”. Hai chữ ngắn gọn rít qua kẽ răng, bị y nói thành không khác gì lời thề độc vậy.

Cuối cùng nhịn không được, cậu bật cười thành tiếng.

Bữa cơm tối, Bình Nhi nhìn vương gia sắc mặt dần tốt lên thì mừng ra mặt: “Khấu đại nhân, ngài đúng là ân nhân của Nam Thanh Cung chúng tôi nha. Nếu ngài không ngại, nô tỳ sẽ đi làm cả mười tám món điểm tâm ngon nhất của Đông Kinh, làm đồ lót dạ cho đại nhân đi đường. Coi như là nô tỳ thay mặt khắp người trên kẻ dưới trong phủ cảm tạ ngài”.

“Ha ha, vậy thật sự phải cảm ơn cô nương rồi”. Khấu Chuẩn vừa dứt lời, Tương Vương đã từ ngoài cửa chạy xộc vào: “Bình Nhi, tỷ định làm điểm tâm cho ai vậy?”.

“Điện hạ, sao cậu lại tới rồi?”.

“Ây dà”, Tương Vương rót trà trên bàn ra vừa uống vừa nói: “Hoàng huynh, huynh còn không biết sao. Huynh ngã bệnh mấy ngày liền, vụ án của Tề Vương thúc cũng xử xong rồi. Triệu Phổ điều tra ra Tề Vương thúc đã câu kết với phó tương Lư Đa Tốn mưu đồ tạo phản, cả nhà Lư Đa Tốn bị đày đến Nhai Châu. Phụ tá và quan nhỏ ở Tề Vương phủ có sáu người đều bị chém hết, Tề Vương thúc cũng bị giáng làm Bồi Lăng Huyền Công rồi. Đại ca nghe tin này xong thì tức không chịu nổi, tuyên bố muốn chính tay băm chết Triệu Phổ. Huynh ấy vừa từ Đông Hoa môn xông ra khỏi cung, chạy đến phủ của Triệu Phổ rồi. Đệ không kéo huynh ấy lại được, chỉ có thể chạy đến đây tìm huynh thôi”.

“Cái gì? Sao đệ ấy có thể kích động đến thế chứ?”.

“Chuyện này phải trách tên Bành Tịch bên cạnh nhị ca. Nhị ca và đệ đang khuyên đại ca, thế mà tên Bàng Tịch đó lại nói, Triệu Phổ chết không hết tội, nếu Thái tử không xử đẹp lão, thì e rằng sớm muộn gì Tề Vương cũng đi tong cái mạng. Đại ca nghe vậy, lập tức cầm kiếm xông ra ngoài luôn”.

“Bàng Tịch…”. Triệu Đức Phương chống bàn đứng dậy: “Hỏng bét. Nguyên Khản, đi mau! Bình Nhi, chuẩn bị ngựa cho ta!”. Nói xong cậu kéo Tương Vương lao ra ngoài.

Hai người giục ngựa chạy trên đường lớn thẳng tới thành Đông. Triệu Nguyên Khản không giỏi cưỡi ngựa, dần dần tụt mãi đằng sau Triệu Đức Phương, cậu bé nóng ruột ho to: “Hoàng huynh, huynh đi trước đi! Đệ sẽ chạy đến ngay!”.

Triệu Đức Phương vung roi, phất tay, phóng ngựa đi xa.

Khó trách mấy năm nay không thấy Bàng Tịch có động tĩnh gì, thì ra là đã suy tính mặt này. Triệu Đức Phương cắn răng, tại sao mình chỉ lo phòng hắn cấu kết với kẻ địch, mà không nghĩ đến chuyện hắn đã nhập hội phò tá Trần Vương. Nghĩ tới Nguyên Tá, lòng cậu nóng như lửa đốt, không nhịn được mà giục ngựa càng nhanh.

Đến cửa lớn Triệu phủ, cậu chỉ nhìn thấy mấy thị vệ Đông Cung đang gác cửa. Triệu Đức Phương nhìn qua, mày nhíu chặt lại. Thật là bừa bãi! Cậu thả người xuống ngựa, xông thẳng vào trong. Hai thân binh thấy cậu cũng không dám ngăn lại.

Trong tiền sảnh, cậu chỉ thấy một thân binh đang ghì chặt một người quỳ trên mặt đất. Mũ quan rơi rụng, búi tóc hoa râm rối bời, vẻ mặt đầy tức giận, người đó chính là tể tướng Triệu Phổ.

Sở Vương đang cầm bội kiếm trong tay, phừng phừng lửa giận: “Triệu Phổ, ngươi vì lợi riêng mà bức hại tam thúc ta, còn dám trâng tráo mượn danh quốc pháp”.

“Lão phu một lòng đền đáp bệ hạ. Điện hạ, người thân là trưởng tử, lại vì tình riêng mà đổ tội lung tung cho lão phu, lão phu chết không nhắm mắt.”

“Hay”. Nguyên Tá bật cười thành tiếng: “Thì ra là do ta vì tình riêng làm trái pháp luật. Vậy ngươi cứ chết dưới kiếm của ta, làm một hồn ma trung nghĩa đi!”.

Triệu Phổ hoảng loạn nhìn kiếm của Sở Vương chém xuống.

Một đoản kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đột nhiên chìa ra đỡ lấy trường kiếm của Triệu Nguyên Tá.

Triệu Phổ liếc nhìn hình dáng người nọ, mắt lóe sáng, gào to: “Bát Vương thiên tuế cứu thần!”. Triệu Đức Phương không đếm xỉa đến lão, lớn tiếng quát: “Điện hạ! Đệ đừng có hồ đồ!”.

Sở Vương tức giận nhìn Triệu Đức Phương: “Huynh nói cái gì? Ta hồ đồ? Huynh cứu lão già này mới là hồ đồ”.

“Ta đến để cứu đệ!”. Triệu Đức Phương tức đến giậm chân, thu kiếm bước qua kéo Triệu Nguyên Tá.

“Hừ! Tề Vương thúc xảy ra chuyện, huynh sợ phiền phức giả bộ bệnh. Giờ còn dám nói cứu ta?”. Tay cầm kiếm của Triệu Nguyên Tá đẩy mạnh một cái, ánh kiếm lóe lên.

“Roẹt!”. Ống tay áo của Triệu Đức Phương bị kiếm sắc xé rách, đồ tang màu trắng hằn vệt máu tươi.

Triệu Nguyên Tá ngây ra: “Huynh…”.

Triệu Đức Phương không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức xông lên, kéo Triệu Nguyên Tá lại quát lớn: “Điện hạ! Đệ làm thế này thì đặt địa vị của mình vào đâu hả? Bệ hạ mà biết thì sẽ nghĩ thế nào?”.

“Vậy Tề Vương thúc phải làm sao?”. Nguyên Tá rống lên: “Lẽ nào thúc ấy đáng chết?”.

“Đại ca! Huynh hãy nghe Đức Phương hoàng huynh đi!”. Nguyên Khản vừa đến nơi đã bổ nhào tới, kéo Sở Vương lại: “Đại ca, huynh đừng có kích động mà”.

“Điện hạ, đệ giết Triệu Phổ rồi cũng không thể sửa án cho Tề Vương, ngược lại còn làm hại chính mình.”

Triệu Nguyên Tá nhìn cậu, hừ lạnh: “Ta cứ tưởng huynh là một nam nhi có tâm huyết. Thì ra cũng chỉ có thế này thôi. Nếu như Tề Vương thúc chết trong tay tên tiểu nhân này, ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh”. Triệu Nguyên Tá nói xong thì đẩy mạnh Tương Vương ra, dẫn theo người ngựa như cơn gió lốc rời khỏi Triệu phủ.

“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị vương gia!”. Triệu Phổ đứng dậy muốn vái.

“Không cần, tể tướng đại nhân”. Triệu Đức Phương thản nhiên nói: “Nếu bệ hạ có hỏi đến chuyện hôm nay, ông phải cẩn trọng lời nói. Nếu không người lần sau đến lấy mạng ông, chính là ta đó!”.

Triệu Phổ không khỏi run rẩy, vội đáp: “Lão thần nhớ rõ. Hôm nay đại hoàng tử đến thăm chỉ để hỏi han tình tiết vụ án, không còn chuyện khác”.

“Ừm”. Triệu Đức Phương gật đầu, dắt theo Tương Vương bỏ đi.

“Hoàng huynh, huynh bị thương à?”.

“À, không, ta không cẩn thận, xước ít da ấy mà. Đệ có muốn đến chỗ ta ăn cua không?”. Triệu Đức Phương giục ngựa, quay đầu cười hỏi Tương Vương.

“Ôi, có chứ”. Triệu Nguyên Khản vui vẻ chạy theo.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 31: Cứu vớt

Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi các độc giả, tôi đã viết sai xưng hào của các vị vương gia rồi, tính thời gian này Nguyên Tá vẫn chưa là Thái tử, cần sửa lại toàn bộ thành Sở Vương.

Còn có tên hồi nhỏ của Triệu Hằng là Nguyên Khản, lúc này cũng chưa thay đổi.

Chân thành xin lỗi!!!


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp