ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 28: Ác chiến

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 28: Ác chiến

Mùng sáu tháng bảy, mặt trời chói sáng từ chân trời xa xôi dần nhô lên.

Mọi người đều quay đầu nhìn cảnh tượng bầu trời đột nhiên sáng rực. Triệu Đức Phương mặc áo giáp đi ngay cạnh hoàng đế. Sau lưng chiến kỳ bay phần phật giữa nắng ban mai. Năm nghìn tinh binh bên cạnh tựa bức tường thành đồ sộ tôn lấy cậu ở ngay trên cùng.

Sau trận đại chiến này, có bao nhiêu con người sẽ không còn được thấy mặt trời mọc ngày mai nữa đây?

Trên đỉnh đồi thoai thoải ở ngoài ba dặm, một đường đen lờ mờ ẩn hiện theo những tiếng bước chân đang tới gần, bóng đen lấp lánh in trên mặt nước những mũi nhọn sáng bóng. Chiến kỳ Đại Liêu lấp ló ở phía trước, trống trận của đối phương theo gió truyền qua. Kỵ binh phe địch bắt đầu xung phong. Một đợt thủy triều màu đen như sóng lớn trào dâng lên phía trước.

Hoàng đế mỉm cười: “Xem ra đại tướng Gia Luật Sa đã dốc cạn tinh anh cả năm đạo quân rồi”. Hoàng đế nói xong giục ngựa ra khỏi hàng, giơ roi chạy thẳng về phía chiến tuyến ngụt lửa. Ánh mặt trời đỏ rực rót lên áo giáp vàng sáng chói. Áo choàng đỏ sẫm phấp phới sau lưng, dập dờn những vũ điệu rồng gầm. Hoàng đế giơ trường kiếm hét lớn: “Huơ!”.

Kỵ binh trong trận lập tức chỉ gươm về phía trời cao, hô theo: “Huơ! Huơ! Huơ!”. Trường mâu của tám vạn binh lính Đại Tống đồng loạt dựng đứng, gào lên những tiếng hô vang dội khiến lòng người sục sôi.

“Huơ!”.

“Huơ!”.

Hoàng đế vung trường kiếm lên, năm ngàn tay cung nỏ xông ra khỏi đội kỵ binh, cấp tốc tập hợp lại, xếp thành hình nón ba góc. Cung tên đều đã giương sẵn trong tay.

Những tiếng hô trầm thấp văng vẳng giữa cánh đồng hoang. Năm nghìn mũi tên quét qua bầu trời, ẩn chứa hàn quang vần vũ sơn hà dưới nắng mặt trời tháng bảy.

“Bắn!”. Hoàng đế cao giọng ra lệnh. Năm nghìn mũi tên sắc nhọn mang theo tiếng rít gió chói tai vọt ngang bầu trời, màn mưa tên đen ngòm như che kín thiên không, nhắm thẳng đến trận địa của địch. Mũi tên sắc bén cùng tiếng rít gió biến mất cuối chân trời không còn dấu vết. Tiếng hô lại vang lên, đội cung nỏ lại giương cung lần nữa. Mũi tên đã bay đến đỉnh cao nhất, đột nhiên bẻ hướng cắm thẳng xuống vị trí quân Liêu.

“Bắn!”. Đợt mưa tên thứ hai được phóng lên trời, ngay sau khi đợt đầu tiên đổ ụp xuống mặt đất. Kỵ binh quân Liêu chạy ở phía dưới không kịp tránh né, chỉ có thể trợn mắt nhìn vô số mũi tên gào thét lao tới, ngay cả chiến mã cũng bị đóng chặt xuống nền đất.

Dương Nghiệp ở bên cạnh Triệu Đức Phương quan sát trận đấu, nhìn thấy những đợt mưa tên này cũng không khỏi thốt lên: “Cự ly bắn cung của Đại Tống, quả nhiên có thể xa tới ba dặm. Thật khiến lòng người chấn động!”.

Kèn lệnh lại vang lên, đợt mưa tên thứ hai đã chụp xuống đoàn kỵ mã của đội quân xung phong Đại Liêu, xé ra một lỗ thủng rõ ràng.

“Bắn!”. Đợt tên thứ ba đã hơi giảm độ cao xuống, thoát khỏi những cánh cung hình bán nguyện mà rít gió lao đi. Trường kiếm của hoàng đế quét một vòng trên không trung. Chiến mã dưới hông kỵ binh đã không chờ đợi được nữa, hí dài một tiếng, chạy vọt ra khỏi hàng, lao thẳng tới những hàng trống giữa đội kỵ binh quân Liêu. Đội kỵ mã từ từ tập hợp thành hình mũi nhọn, xông thẳng vào giữa đại trận của đối phương.

Gió lớn thổi cát bụi dưới móng ngựa tung bay cuốn tít ra sau. Quân Liêu vẫn đang ở thế xung phong, lúc này mới phát hiện một loạt gươm đao sáng loáng đang chĩa thẳng vào những khoảng trống không người trong đội ngũ bên mình. Một đội ngựa chiến ở sát bên người nhanh như chớp bổ thẳng về phía bộ binh mặt áo giáo mỏng đang theo sát phía sau.

Chủ soát quân Liêu là Gia Luật Sa kinh hoảng, vội vàng phất tay. Một đội kỵ binh xung phong nhanh chóng chuyển hướng, truy kích đội kỵ binh Đại Tống vừa xâm nhập vào. Thế nhưng không kịp nữa, bộ binh đằng sau vừa bán mạng chạy trốn thì đã thấy tuấn mã đón đầu xông tới. Ánh đao sáng loáng ngoài sức tưởng tượng chém ngang dọc khiến cho máu tươi như nước văng tung tóe khắp nơi. Đội kỵ binh Đại Tống kia không chút do dự chém tả tơi những bộ binh quân Liêu đã không còn sức chống cự. Những bộ binh mặc giáp mỏng không có ngựa bảo vệ chẳng khác gì những con cừu non chết như ngả rạ dưới những nhát đao vô tình của kỵ binh quân Tống.

Mặt Gia Luật Sa xanh mét, cứ tiếp tục thế này thì chưa kịp đối đầu với quân Tống, bộ binh Đại Liêu đã thương vong hết rồi. Gã tức giận gào to, dẫn người ngựa xông thẳng vào hàng ngũ địch. Quân Liêu lập tức kéo cung bắn loạn xạ như mưa sang phía bên kia.

Đội khiên chắn của quân Tống đã ở trước trận đợi sẵn từ lâu, một đợt mưa tên trút xuống, chỉ có số ít là xuyên qua được hàng ngũ đó mà xâm nhập hậu quân. Kỵ binh quân Liêu đã vọt tới rất gần, đồng loạt cất cung, rút đao ra thủ sẵn trên tay. Gia Luật Sa cười lạnh, chỉ vài tấm khiên chắn là có thể ngăn nổi khoái mã như sấm vang chớp giật của ta sao? Gã định xông thẳng qua, xâm nhập vào giữa hàng ngũ quân Tống, cũng định dùng kỵ binh đánh với bộ binh.

Triệu Quang Nghĩa nhìn thấy người ngựa quân Liêu đã đến rất gần, trường kiếm quét qua không trung. Ánh kiếm sáng quắc vừa chém xuống, thì kèn hiệu đã nhất tề vang vọng. Quân Liêu chỉ nhìn thấy những tấm khiên chắn cao bằng hai người đổ xuống trước mắt, để lộ ra không ít bộ binh ở đằng sau, mà rõ ràng là những đoàn xe khiên chắn chi chít gai nhọn vẫn xếp hàng chằng chịt phía trước. Quân xung phong lao lên với tốc độ quá nhanh, căn bản không thể quay đầu lại được. Có cả người dùng ngựa lao vào khiên chắn, bị trường kích đâm xuyên qua. Xe chắn bằng gỗ đổ xiêu vẹo trên đất, sau mỗi chiếc xe đều có mười mấy người theo sát, đều bị va đụng dữ dội, văng ra không động đậy nổi, lấp kín cả mặt đất. Hậu quân quân Liêu định vọt qua, nhưng lại bị quân Tống ở sau chiến xa đâm xuyên qua người. Lúc này cung tiễn của quân Tống đã giương lên dày đặc sau xe chắn.

Hỏng bét! Mặt Gia Luật Sa chuyển từ xanh mét sang tím bầm. Xông lên cũng không phá được trận địa xe chắn thì chỉ còn cách đánh bọc sườn. Thế nhưng mưa tên của quân Tống dày đặc như vậy, chỉ sợ chưa kịp xông sang hai cánh của đối phương, quân mình đã thương vong không còn một mống, khi ấy có xông được vào trận địa bộ binh của quân Tống thì cũng chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.

Gã thở dài, cuối cùng vung đao, hét lớn một tiếng: “Rút!”.

Quân Liêu rút quân, người người nằm úp trên lưng ngựa, nhờ đội kỵ binh bảo vệ người ngựa của chính mình, hò hét rút về. Quân Liêu rút đến giữa trận, quân Tống sợ mưa tên làm bị thương quân mình nên không bắn nữa. Hai bên cưỡi ngựa chém giết giữa chiến trường. Lòng quân Liêu đã tan rã không còn ý chí chiến đấu, chỉ mong giữ được mình nên chỉ biết rút thật nhanh.

Triệu Quang Nghĩa cưỡi ngựa trước trận, khóe mắt ngậm cười: “Toàn quân truy kích”. Lệnh vừa ban ra, trống trận của quân Tống lại vang lên ầm trời. Bộ binh ào ra khỏi đoàn khiên chắn, xông thẳng về phía trước như thủy triều. Còn kỵ binh nghe thấy hiệu lệnh cũng chỉnh quân truy kích, có điều động tác không được nhanh gọn chớp nhoáng như quân Liêu.

Triệu Quang Nghĩa khẽ cau mày.

Bên cạnh truyền đến tiếng thở dài rất khẽ, Triệu Đức Phương quay đầu nhìn Dương Nghiệp. Dương Nghiệp giục ngựa đi đến bên cạnh Triệu Quang Nghĩa, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, quân sĩ đã lộ vẻ mệt mỏi. Cứ đuổi giết thế này, e rằng sẽ trúng mai phục”.

Triệu Quang Nghĩa hừ mũi: “Dương tướng quân, ông lo lắng quá rồi. Quân ta thắng liền mấy ngày, Đại Liêu lấy đâu ra sức đánh trả? Ông khỏi cần nhiều lời nữa”.

Hoàng đế nói xong giục ngựa, dẫn một nhánh quân tiến vào trận.

Đến khi hoàng hôn phủ xuống, tiền quân truy kích mới trở về. Người ngựa thong thả tiến bước, trong tay ai cũng còn nguyên vũ khí. Đại đội kỵ binh còn áp giải thêm về mấy xe quân nhu lương thảo.

Nhìn thấy bọn họ hành động chậm chạp, Triệu Đức Phương cũng bắt đầu lo lắng: “Tại sao vẫn chưa thấy đội quân của hoàng thúc trở về?”. Dương Nghiệp cau mày: “Vương gia, hay là nhanh chóng nổi trống, chỉnh đối quân đội, hội họp với cánh quân của bệ hạ. Mặt dù trước mắt chúng ta đại thắng, thế nhưng ai nấy đều mệt lử rồi. Lỡ như quân Liêu trở lại tập kích thì nguy to”.

Dương Nghiệp vừa dứt lời thì đã thấy phía sau quân Tống đột nhiên lộn xộn. Binh sĩ nhìn ra sau, quả nhiên thấy không ít người đang tháo chạy như điên. Không lâu sau một đội kỵ binh che chở cho một người xuất hiện, chính là hoàng đế mặc giáp vàng, choàng áo lông cừu đỏ chói. Phía sau họ có một đội nhân mã đang điên cuồng chạy theo.

Dương Nghiệp và Triệu Đức Phương nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt nhau, lòng không khỏi sợ hãi, lập tức dẫn theo hơn trăm kỵ binh đuổi đến chỗ Triệu Quang Nghĩa. Cậu cưỡi ngựa đuổi đến nơi, cũng thấy các vị đại tướng đang che chở xung quanh hoàng đế. Cố Kỳ Thụy ở ngay trong đội quân tiên phong mấy chục kỵ binh đang chiến đấu ở đó.

Người ngựa không có dừng lại, Triệu Quang Nghĩa nhìn thấy bọn họ thì ra lệnh hướng thẳng xuống phía Nam.

Dương Nghiệp hỏi lại: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Là quân của Gia Luật Hưu Ca, đột kích bất ngờ giữa đường vắng, mỗi tên cầm một ngọn đuốc xông tới. Chẳng rõ có bao nhiêu người, chỉ đành rút về sông Cao Lương trước tạm thời chống đỡ”. Hoàng đế tức giận nói.

Đại đội nhân mã đi theo hoàng đế rút xuống phía Nam.

Triệu Đức Phương quay đầu nhìn thấy quân lính mặc dù đang chạy băng băng, nhưng gươm đao vẫn sẵn sàng trong tay. Năm nghìn cung tiễn hầu như đều ở trong số đó, biết rõ quân Tống vẫn chưa tan tác, lòng bình tĩnh trở lại.

Bóng đêm phủ xuống rất nhanh.

Quân Tống trú tạm ở bờ Nam sông Cao Lương, vừa rồi mặc dù rút quân vội vàng, nhưng trận địa vẫn chưa rối loạn. Các tướng quân tuần tự dẫn nhánh quân của mình vây quanh hoàng đế. Trong bóng đêm chỉ thấy được ánh sáng lập lòe từ những ngọn đuốc của quân Liêu bờ sông bên kia. Lần này bọn họ đóng quân ở ngoài ba dặm, rõ ràng đã biết đề phòng cung nỏ của Đại Tống.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Thật không ngờ Gia Luật Hưu Ca có thể tập hợp và chỉnh đốn lại đội quân thua trận của Gia Luật Sa để chiến đấu trở lại, quả là một viên dũng tướng!”.

“Không xong rồi, bệ hạ!”. Tào Hạn xông vào trong doanh: “Quân Liêu tiến vào từ hai cánh quân của Gia Luật Sa, sắp sửa qua sông tạo thành thế gọng kìm rồi”.

“Cái gì? Sao bây giờ mới phát hiện?”.

“Quân Liêu lợi dụng bóng đêm đi vòng qua sông đánh bọc sườn, không thể kịp thời phát hiện…”.

“Ngươi lập tức cùng Lưu Ngộ dẫn cánh quân tinh nhuệ nhất đi nghênh chiến.”

Viên tướng vừa lĩnh mệnh rời đi, thì Lưu Hán Quỳnh đã chạy vào trong lều, vẻ mặt vô cùng bất an.

“Bệ hạ! Cửa thành Nam Kinh đột nhiên mở ra, Gia Luật Học Cổ đã bày trận ngay bên ngoài thành, kèn trống nổi lên khắp bốn hướng, trong thành cũng có tiếng hô gào, âm thanh rung trời dậy đất!”.

Triệu Đức Phương vô cùng căng thẳng, thành Nam Kinh cũng xuất quân, vậy quân Tống có khác gì bốn mặt đều bị bao vây đâu cơ chứ?

“Con sợ cái gì!”. Triệu Quang Nghĩa khẽ quát: “Quân chúng ta vẫn còn mấy vạn, há lại sợ chúng!”.

Bên ngoài lúc này, tiếng hò hét đã dậy trời.

Quân Tống đánh giáp lá cà, chốc chốc lại nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết. Lý Hán Quỳnh quỳ xuống nói: “Bệ hạ, quân Liêu khí thế hung hãn. Trời tối, quân ta bị vây kín rồi. Đội kỵ binh và cung tiễn không thể nào thi triển năng lực được, cung nỏ của quân Liêu đã chiếm thế thượng phong. Bệ hạ, xin người hãy mau chóng rút về thành Trác Châu”.

“Bệ hạ!”. Quan tướng xung quanh nhao nhao quỳ xuống: “Xin bệ hạ hãy rút quân trước!”.

Khóe mắt hoàng đế đã hiện gân xanh. Lúc này mà bỏ chạy thì khác nào thừa nhận thua cuộc, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Bệ hạ! Quân ta đã bị bao vây rồi, bệ hạ cứ nên rút trước đi!”.

“Hoàng thúc, thắng bại không tại chốc lát!”. Triệu Đức Phương nhìn hoàng đế, nhẹ giọng mở miệng khuyên nhủ.

Hoàng đế quay sang nhìn cậu, bàn tay siết chặt lấy chuôi kiếm từ từ thả lỏng, cuối cùng mở miệng nói: “Rút về Trác Châu!”.

Hơn trăm kỵ binh che chở kỵ tọa của hoàng đế, xông ra khỏi vòng vây của quân Liêu ở rìa sông Cao Lương. Mũi tên rào rào bay vào trong trận, đoàn bộ binh không ngừng có người ngã xuống. Lúc này nỏ ngắn của quân Liêu đã phát huy uy lực cực đại. Đội kỵ binh bảo vệ hoàng đế đã rút xuống dùng trường cung chặn hậu. Thế nhưng trường cung thích hợp bắn ở cự ly xa, hiện giờ thật là mất hết ưu thế.

Hoàng đế vừa mới xông khỏi vòng vây thì phát hiện phía sau vô số cây đuốc rực cháy, kỵ binh quân Lêu đã theo sát phía sau.

Dương Nghiệp xoay người không chút do dự giật lấy cờ hiệu.

“Dương tướng quân?”.

“Bệ hạ, thần cầm cờ dẫn dụ quân Liêu, các vị hãy chạy về phía thành Trác Châu!”. Dương Nghiệp nói xong quay ngựa hét lớn.

“Được, tiểu đội các ngươi đi theo Dương Nghiệp tướng quân!”.

Dương Nghiệp chắp tay với Triệu Đức Phương, dẫn theo bốn mươi nhân mã phóng ngựa mịt mù chạy về phía xa, đằng sau cờ đuốc cũng rẽ về hướng Đông, quả nhiên người ngựa cũng chia nhánh đuổi về Đông rồi.

Nhánh quân chạy đến rừng cây ngoài thành Nam Kinh.

Đột nhiên hàng loạt mũi tên vụt khỏi rừng cây nhắm thẳng vào đội kỵ binh của hoàng đế, chiến mã lần lượt ngã nhào. Những chú ngựa này đều đã đầm đìa mồ hôi, mưa tên như trút cùng với bẫy rập xung quanh khiến cho chúng bắt đầu hoảng sợ nhấc vó lung tung.

Hoàng đế giục ngựa vọt qua những chiến mã ngã ngổn ngang trước mặt, hét to: “Không được dừng lại!”.

Đúng lúc này, ngựa của Triệu Đức Phương đột nhiên hí lớn, đầu chúc xuống đất. Triệu Đức Phương cả kinh, thấy mình sắp bị hất văng đi rồi, thì đột nhiên đai lưng bị kéo mạnh, cả người bay lên giữa không trung. Cậu quay đầu nhìn lại, chính là Cố Kỳ Thụy.

Xông quan rừng cây, Triệu Đức Phương quay người nhìn ra bốn phía. Người ngựa đã tổn thất quá nửa, kỵ binh chỉ còn lại hơn chục người. Vậy mà quân Liêu trong rừng cây vẫn đốt đuốc tiếp tục đuổi theo.

Mệt mỏi và tuyệt vọng dần bủa vây lấy đội ngũ đang tháo chạy như điên này, trong từng con ngươi đều tóe lên tia máu như thú dữ bị dồn vào đường cùng. Chiến mã thở phì phò, khua móng lộc cộc loạn lên.

 Hoàng đế cởi áo choàng trên người xuống, giục ngựa chạy đến gần Cố Kỳ Thụy: “Giao nó cho ta!”. Nói xong hoàng đế vươn tay túm lấy Triệu Đức Phương đang ngồi phía trước Cố Kỳ Thụy, đặt ngồi trước ngựa của mình, sau đó ném áo choàng cho Cố Kỳ Thụy, lớn tiếng quát: “Ngươi dẫn mọi người tiếp tục chạy xuống phía Nam!”.

Triệu Đức Phương bị Triệu Quang Nghĩa đè chặt trước ngựa, lồng ngực bị ép đến ngạt thở, chỉ kịp hô to: “Đừng mà!”, thì bên tai cũng đã nghe thấy tiếng Cố Kỳ Thụy hét lớn: “Tuân lệnh!”, sau đó giục ngựa chạy nhanh.

Hoàng đế nâng Triệu Đức Phương dậy, giữa bóng đêm quay ngựa chạy thẳng sang phía Tây.

Trong đêm tối, Triệu Đức Phương quay đầu, chỉ lờ mờ thấy chiếc bóng mặc áo choàng lông cừu đỏ rực đang giục ngựa xa dần. Dưới bóng trăng, rồng vàng thêu trên áo chập chờn những điệu múa dữ tợn. Sau lưng họ, đuốc bập bùng theo sát không tha.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 28: Ác chiến


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp