ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 27: Sóng dậy

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 27: Sóng dậy

Bầu trời Đông Kinh u ám mà ngưng trệ.

Dưới tầng tầng mây phủ, trên những mái ngói lưu ly vàng chói của đại nội, vài chòi gác cao ngạo hiện rõ, lẳng lặng đứng sừng sững giữa màn mưa xanh.

Mưa xối xả mấy ngày trời, cả thành đều chìm trong màn sương mù dày đặc xanh biếc.

Bàng Tịch ngồi gần cửa sổ lầu hai của quán rượu Thiết Tiết lầu phía Bắc thành, nhìn con phố ướt át dưới cánh cửa sổ chạm trổ hoa văn, các cửa hàng và quán rượu trên phố đều vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có người cầm ô đi qua, nên cũng chỉ có thể thấy được góc áo thấm nước dưới những tán ô ấy.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Bàng Tịch ngẩng đầu nhìn hai người đi lên, mỉm cười đứng dậy, chuẩn bị hành lễ.

“Không cần đâu”. Nam tử dáng dấp khôi ngô nói xong thì ngồi xuống. Người còn lại gập hai cây dù, đưa cho tiểu nhị đang đứng chờ một bên.

“Lữ đại nhân”. Bàng Tịch cười chắp tay với hắn.

“Bàng đại nhân, mưa nhiều ngày như vậy, chẳng ai muốn ra cửa nữa, phiền Bàng đại nhân phải nghĩ đến việc tới chỗ này uống trà rồi”. Lữ Đoan cười nói, dặn tiểu nhị ở bên cạnh: “Mang trà Long Tỉnh hảo hạng lên đây”.

“Bàng mỗ đáng chết, để Trần Vương phải đại giá đến chỗ bẩn thỉu dơ dáy này. Có điều nơi đây hẳn còn yên tĩnh hơn cả Trung Thư Tỉnh nữa đấy.”

Tiểu nhị đưa trà lên rồi lui xuống, lầu hai chỉ còn lại một bàn khách ba người.

Triệu Nguyên Hựu nhíu mày: “Bàng đại nhân, đại nhân có điều gì cứ nói thẳng đi”.

Bàng Tịch vẫn mỉm cười ngồi đối diện với Trần Vương, thong thả đáp: “Vụ án Trần Vương điện hạ bị Tề Vương kết tội gần đây đã được giao cho Ngự Sử Đài thẩm tra xử lý. Hẳn điện hạ đã biết rồi?”.

“Bàng đại nhân là phán quan của Tam Ti Hộ, hình như chẳng liên quan gì đến án kiện của Ngự Sử Đài đúng không?”. Không ngờ Lữ Đoan lại lên tiếng: “Huống chi cũng chẳng phải là vụ gì lớn cả, chỉ là mất mấy mẫu ruộng của Đại Tướng Quốc Tự mà thôi. Điện hạ đã tấu lên bệ hạ xin chịu phạt rồi. Đâu phiền Bàng đại nhân phải lo lắng chứ?”.

Bàng Tịch bật cười: “Lữ đại nhân nói đùa rồi. Nếu điện hạ và Lữ đại nhân đều không hiểu ý của Bàng mỗ, thì sao lại chịu đến nơi tồi tàn này gặp mặt? Bàng mỗ chức quan nhỏ bé, thế nhưng rất mong có thể giúp sức dưới trướng điện hạ”.

Triệu Nguyên Hựu vẫn cau mày: “Bản vương tới chỉ vì hiếu kỳ mà thôi. Trong thư ngươi nói có thể giúp bản vương vụ này. Chỉ bằng quan chức nhỏ bé của ngươi, sao lại có khẩu khí lớn như vậy chứ?”.

Bàng Tịch cười hà hà: “Nếu có thể loại bỏ Tề Vương, chuyện của điện hạ chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?”.

Triệu Nguyên Hựu hừ lạnh: “Ta và Tề Vương thúc xưa nay chưa từng có xích mích gì lớn, cần gì phải làm thế?”.

Bàng Tịch vẫn thong thả nói: “Chủ ý này của Bàng mỗ không phải nhằm vào Tề Vương điện hạ, mà có thể một hòn đá ném hai con chim, ngay cả chướng ngại vật của điện hạ cũng loại bỏ luôn”.

Triệu Nguyên Hựu và Lữ Đoan nhìn nhau, Lữ Đoan nói: “Bàng đại nhân dựa vào cái gì có thể nắm chắc như thế?”.

Bàng Tịch nhấc chung trà lên, khói nhẹ lượn lờ, che đi sắc mặt Bàng Tịch: “Chỉ cần dựa vào giao tình của Thái tử điện hạ và Tề Vương là đủ thành công rồi”.

Mặt Triệu Nguyên Hựu cứng đờ.

Lữ Đoan cười nói: “Chuyện này điện hạ của chúng ta không nên dính dáng vào là tốt nhất”.

“Ha ha, đại nhân lo lắng thái quá rồi. Nếu Bàng Tịch đã một lòng phò tá điện hạ, sao có thể đẩy điện hạ vào đống bùn nhơ? Điện hạ không cần phải nhúng tay, chỉ cần nhắc nhở một người, người ấy tự nhiên sẽ thay ngài làm chuyện ấy”.

Lữ Đoan trầm ngâm: “Người Bàng đại nhân nói chẳng lẽ là…”.

“Lòng chúng ta đều biết rõ ràng, chỉ cần chỉ điểm một chút, người này hiểu rõ bệ hạ như vậy, tự nhiên sẽ động thủ diệt trừ Tề Vương”.

Triệu Nguyên Hựu gật nhẹ đầu, quay lại nhìn Lữ Đoan, Lữ Đoan trầm ngâm không nói. Trần Vương suy tư hồi lâu, cười đáp: “Được, nếu chuyện này thành công, từ nay Bàng đại nhân chính là mưu thần số một của Trần Vương phủ”.

Hai người nhìn nhau cười giữa làn khói lờ mờ bốc lên trong bình.

Bầu không khí trong phòng nghị sự của tổng hành dinh quân Tống ở Trấn Châu hết sức căng thẳng.

Hoàng đế ngồi trên ghế đàn hương lớn, lạnh lùng quét mắt nhìn chúng tướng: “Nói vậy, các khanh đều không đồng ý đánh Liêu? Lẽ nào không một ai sẵn lòng cùng trẫm chinh phục mười sáu châu Yên Vân của Đại Tống sao?”.

Tướng lĩnh dưới điện cúi thấp đầu, im lặng không đáp.

Hoàng đế hừ lạnh.

Lúc này Điện Tiền Đô Ngu Hầu tên Thôi Hàn đột nhiên bước ra khỏi hàng, cất cao giọng: “Bệ hạ anh minh. Chiến sự thắng lợi, làm chủ cục diện trong thiên hạ. Quân ta hiện đang thắng lớn, nên tranh thủ cơ hội này, khí thế chẻ tre lấy lại U Kế về Đại Tống ta!”.

Trên mặt hoàng đế hiện lên nụ cười thỏa mãn: “Thôi Hàn nói không sai. Các vị, ý trẫm đã quyết, lập tức hạ lệnh cho Khu Mật Sứ Tào Bân, điều động quân binh các nơi, tháng sau trẫm sẽ thân chinh dẫn quân vượt sông Cự Mã, đánh thẳng đến thành Nam Kinh của nước Liêu!”.

“Bệ hạ!”. Tào Hạn bước ra khỏi hàng: “Đại quân mà tập hợp, lương thảo sẽ eo hẹp!”.

“Đúng vậy đúng vậy…”. Phía dưới nhao lên phụ họa.

“Hừ, chuyện ấy thì có khó khăn gì. Hạ chiếu về Đông Kinh, các châu Hà Bắc tích trữ lương thực, đến đúng ngày quy định chuyển đến hành dinh phía Bắc của Trấn Châu, để phòng cung ứng. Quá hạn không chuyển đến, giết không tha!”. Hoàng đế nói xong đứng dậy, đi xuống bậc thang, ánh mắt sắc bén quét qua chúng tướng: “Các ngươi còn lời gì nữa không?”.

Chúng tướng biết chuyện này đã không còn đường ngăn cản nữa rồi, chỉ có thể quỳ xuống nói: “Chúng thần liều chết phụng mệnh!”.

Khuôn mặt hoàng đế lúc này mới hiện vẻ tươi cười, chậm rãi đi khỏi đại sảnh.

Trời cao trong không một gợn mây, nền trời xanh biếc vô bờ.

Hoàng đế ngước nhìn trời cao, con ngươi lóe lên tia cao ngạo.

Triệu Đức Phương từ bên ngoài xuống ngựa đi vào, gặp ngay Dương Nghiệp đang cau chặt mày.

“Dương tướng quân?”.

“A, thần bái kiến Bát Hiền Vương điện hạ!”. Dương Nghiệp nhìn thấy Triệu Đức Phương, vội vàng hành lễ.

“Không dám”. Triệu Đức Phương đưa tay ngăn lại: “Vì sao tướng quân lại mặt ủ mày chau như vậy? Hôm nay không phải ngày thương nghị phạt Liêu hay sao? Lẽ nào có biến cố gì à?”.

Dương Nghiệp ngẩng đầu nhìn Triệu Đức Phương, lắc đầu thở dài: “Vương gia, chiến sự đâu phải dễ dàng nói đánh là đánh như vậy”.

Triệu Đức Phương nhỏ giọng “a” một tiếng: “Tướng quân, đối với chuyện hai quân giao tranh, Đức Phương hiểu biết rất ít. Chỉ là mấy ngày trước nghe hoàng thúc nhắc đến chuyện này thì cũng có suy nghĩ trong lòng. Lẽ nào tướng quân cảm thấy có gì không ổn sao?”.

Dương Nghiệp nhìn xung quanh, thấp giọng: “Nếu vương gia thật sự muốn biết, chỉ cần cùng thần đến một nơi thì sẽ biết ngay thôi”.

Triệu Đức Phương nhìn mặt Dương Nghiệp dè dặt mà miễn cưỡng, thì đành gật đầu: “Được, tướng quân dẫn đường đi”.

Hai người lên ngựa, đi thẳng về hướng tây.

Hành dinh phía Tây của Trấn Châu là nơi đóng quân của đội quân tiên phong, Thái Nguyên đại thắng, đội tiên phong có nhiều người lập công nhất. Nơi đó hôm nay đang vô cùng náo nhiệt, tra.

Dương Nghiệp giục ngựa đi lên phía trước, quay người nói với Triệu Đức Phương: “Vương gia, ngài xem”.

Triệu Đức Phương nhìn theo hướng tay chỉ, thấy hơn chục doanh trướng khác với bình thường, các cửa lều đều buộc vải đỏ. Ngoài cửa có không ít quân sĩ đứng ngoài lều bạt, ai nấy cũng thấp thỏm thò đầu vào xem.

Một lát sau, trong trướng có binh sĩ đi ra, vừa cầm quần còn chưa mặc chỉnh tề vừa cười khoái trá: “Ôi chao, con quỷ nhỏ này tuyệt quá”. Gã vừa đi ra, bên ngoài đã có ngay tên lính đợi sẵn vọt vào: “Mau tránh ra, đến lượt ta rồi”.

Triệu Đức Phương ngây ra: “Dương… Dương tướng quân… chuyện này là…”.

“Quân kỹ”. Dương Nghiệp bất đắc dĩ nói: “Là những cô gái trong thành Thái Nguyên bị quân Tống bắt được sau trận chiến”.

“Chuyện này… không thể được. Đại Tống chúng ta trước nay quân kỷ nghiêm minh, sao lại có quân kỹ chứ?”.

Dương Nghiệp cúi đầu: “Lúc quốc chủ đầu hàng, đã dâng hơn trăm cung nữ trong hoàng cung cho quân Tống. Bệ hạ đã ban những cung nữ này cho các tướng lĩnh có công. Rất nhiều tướng lĩnh chỉ một người mà được những ba cung nữ. Binh sĩ không cam lòng nên đã cưỡng đoạt rất nhiều nữ tử Thái Nguyên không kịp chạy về, sung làm quân kỹ. Chuyện này bệ hạ cũng ngầm cho phép rồi”.

“Cái gì?”. Triệu Đức Phương trợn to mắt: “Cưỡng đoạt dân nữ?”.

Dương Nghiệp ngẩng đầu nhìn phương xa, sắc mặt buồn bã: “Xưa nay thắng vào vua thua làm giặc. Vương gia, đây là số mệnh mà nữ tử sinh vào thời loạn không thể thoát khỏi”.

Đám binh lính vẫn đang lớn tiếng cười nói hò hét. Triệu Đức Phương không muốn nhìn nữa, giục ngựa quay người rời khỏi.

Dương Nghiệp thấy vẻ mặt cậu đầy u ám thì đuổi theo: “Vương gia, giờ đây các tướng lĩnh đều có thê thiếp, binh sĩ thì được tiền tài. Đây là lúc lòng người đều hướng về nhà, sao còn muốn đánh Liêu nữa chứ”.

Triệu Đức Phương quay người cả giận: “Vì sao ông không khuyên can bệ hạ?”.

Dương Nghiệp sửng sốt, lập tức cúi đầu không nói nữa.

Triệu Đức Phương nhìn ông như vậy, lòng biết vừa mới lỡ lời. Dương Nghiệp vốn là hàng tướng, cậu sao không hiểu rõ nỗi khó xử của ông cơ chứ. Triệu Đức Phương áy náy nói: “Tướng quân, ta chỉ là nhất thời nóng ruột…”.

“Vương gia không cần xin lỗi. Kế hoạch tác chiến, thần không thể tự ý khuyên can. Thế nhưng chuyện quân kỹ thần cũng không có mở miệng can gián, tự biết đã hổ thẹn với bách tính Thái Nguyên rồi”. Nói xong, ông xoay người xuống ngựa, nhìn về hướng Thái Nguyên xa xa, sắc mặt bi thương: “Vương gia, người sống trên đời, có đôi khi buộc phải làm những chuyện chính mình cũng xem thường phỉ nhổ”.

Nhìn cỏ cây xào xạc ngoài thành, Triệu Đức Phương cũng xuống ngựa, đi đến bên cạnh Dương Nghiệp.

“Tướng quân, thật ra ta cũng không có tư cách hỏi ngài những câu như vậy. Hoàng thúc hỏa thiêu Thái Nguyên, ta biết rõ là tự hủy tường thành phía Bắc, mà cũng không hề lên tiếng can ngăn. Ta cũng không thoát khỏi thói đời thấy lợi xâu vào thấy hại tránh xa.”

Dương Nghiệp quay đầu nhìn cậu như có điều suy nghĩ: “Vương gia, ngài thật sự không giống một thiếu niên mười bảy tuổi”.

Triệu Đức Phương bật cười: “Nghịch cảnh ép người trưởng thành. Tướng quân, sau này ông còn phải tiến công dựng nghiệp cống hiến sức mình cho Đại Tống, mấy chuyện đắc tội quan tướng dưới trướng này cứ để ta làm cho. Ta đi căn gián bệ hạ, dù sao bệ hạ cũng là anh hùng nhất thế, chắc hẳn biết thương cảm những bách tính muôn dân vô tội này”.

“Vương gia!”. Phía sau truyền đến tiếng gọi ngạc nhiên. Triệu Đức Phương quay người, nhìn thấy Cố Kỳ Thụy đang mặc đồng phục bộ binh điện tiền thị vệ.

“A, là ngươi sao?”.

Cố Kỳ Thụy đi lên mấy bước, lộ vẻ tươi cười: “Vương gia, thật không ngờ có thể gặp ngài ở doanh trại tiên phong”.

Triệu Đức Phương nghe hắn nhắc đến bốn chữ “doanh trại tiên phong” thì sắc mặt đột nhiên lạnh lùng: “Kỳ Thụy, ngươi cũng là quân tiên phong, có phải ngươi cũng đến lều lụa đỏ kia rồi không?”.

Cố Kỳ Thụy không ngờ Triệu Đức Phương lại hỏi chuyện này, mặt không khỏi đỏ lên: “Vương gia, thuộc hạ… thuộc hạ không có”.

“Thật không?”.

Mặt Cố Kỳ Thụy lại càng đỏ: “Tuyệt đối không có”.

“Vậy sao mặt ngươi lại đỏ như thế?”.

“Ha ha”. Dương Nghiệp cười đi lên giải vây: “Vương gia, chuyện này đâu thể hỏi thẳng như thế được?”.

“Sao mà không được?”. Triệu Đức Phương đi đến trước mặt Cố Kỳ Thụy, hất hàm cao giọng nói: “Kỳ Thụy, ngươi phải luôn nhớ mình là người của Nam Thanh Cung, mặc dù hiện tại bị điều động đến đội tiên phong, nhưng cũng vẫn là người của Triệu Đức Phương ta. Không thể làm mất mặt Nam Thanh Cung được, biết chưa?”.

“Thuộc hạ hiểu rõ!”.

Cố Kỳ Thụy hơn Triệu Đức Phương khá nhiều tuổi, nhưng lại bị cậu dạy dỗ đến không nói được câu nào như vậy. Dương Nghiệp ở bên cạnh dở khóc dở cười, trong lòng cũng chỉ có thể ngầm cảm khái.

Lúc chạng vạng, Triệu Đức Phương nhận được một lá thư từ kinh thành.

Vẫn chỉ có mấy hàng chữ, viết sắp tới sẽ phải đi Ba Đông của Quy Châu (huyện Ba Đông tỉnh Hồ Bắc ngày nay) nhậm chức, đó là nơi rất tốt. Cuối thư không đề tên, chỉ viết: “Cùng quân băng qua ngàn dặm đi trọn kiếp người”.

Triệu Đức Phương cầm lá thư, trong con ngươi màu hổ phách như có ánh trăng lạc vào.

Cậu nhẹ giọng thì thầm: “Cùng quân gió thảm mưa sầu, cùng quân một nắng hai sương, cùng quân băng qua ngàn dặm đi trọn kiếp người”. Khóe miệng vẽ nên ý cười: “Bình Trọng huynh, huynh làm thơ thật chẳng ra làm sao cả”.

Nụ cười vui vẻ dần tan đi, cậu thở dài đến không thể nghe thấy: “Huynh đi đường bình an nhé”.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 27: Sóng dậy


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp