ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 26: Phân ly

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 26: Phân ly

“Hoàng thúc”. Triệu Đức Phương cúi đầu hành lễ.

Khấu Chuẩn nghe thấy hoàng đế giá lâm, vội vàng đứng dậy muốn quỳ lạy. Nhưng trên đùi y có vết thương, trong lúc luống cuống không đứng vững được, lảo đảo suýt ngã thì Triệu Đức Phương đưa tay ra đỡ lấy y.

Thật không ngờ, động tác nhỏ này lọt vào mắt hoàng đế, không hiểu sao trong lòng sóng dữ lại trào dâng.

“Khỏi cần”. Hoàng đế đột nhiên mở miệng, lòng Triệu Đức Phương có chút kinh ngạc. Mặc dù hoàng đế đã nói miễn lễ, nhưng giọng điệu lại hết sức lạnh lùng: “Ngươi chính là Khấu Chuẩn, người đỗ trạng nguyên trong kỳ thi đình năm nay?”.

“Bẩm bệ hạ, chính là thảo dân.”

“Ừm, sao không ở trong triều đợi bổ nhiệm?”.

“Vì thần muốn giúp sức cho vương gia, nên mới tự ý rời kinh”. Khấu Chuẩn lén ngẩng đầu, thấy hoàng đế không hề nhìn mình mà chỉ yên lặng đứng giữa doanh trướng. Dù vậy, Khấu Chuẩn vẫn có thể cảm giác được những tia sắc bén giữa đôi mày ngài. Thật kỳ lạ, lẽ nào mình đã làm sai chuyện gì? Khấu Chuẩn thấp thỏm không yên, quay sang nhìn Triệu Đức Phương, thấy Triệu Đức Phương cùng lúc cũng đang nhìn mình. Trong con ngươi của Triệu Đức Phương chứa đựng sự cổ vũ khích lệ, khiến y khe khẽ gật đầu.

Khấu Chuẩn nhoẻn miệng cười, ai dè quay đầu lại phát hiện ánh mắt sáng quắc như chim ưng của hoàng đế đang nhắm thẳng vào mình. E rằng mấy động tác rất nhỏ vừa rồi đều đã lọt cả vào mắt hoàng đế, lòng y không khỏi bất an, lập tức nói: “Thảo dân biết mình không nên tự ý rời kinh, xin bệ hạ trách tội!”. Y nói xong lại quỳ xuống.

“Triệu Đức Phương ngươi ra đây!”. Hoàng đế mặt không biểu tình nói hết câu thì xoay người đi thẳng, không thèm để ý đến Khấu Chuẩn đang quỳ dưới đất. Cửa lều bị vén lên làm gió lớn bên ngoài ùa vào, thổi mờ cả mắt Khấu Chuẩn, y chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng lưng Triệu Đức Phương đang dần biến mất giữa biển sáng chói lòa.

Cố Kỳ Thụy đi vào kéo Khấu Chuẩn dậy: “Đại khái là ngươi đã gây phiền phức lớn cho vương gia rồi đấy”.

“Hơ?”. Khấu Chuẩn ngờ vực nhìn biểu cảm bất lực của Cố Kỳ Thụy, lòng không sao giải thích được, mình tự ý rời khỏi kinh thành cũng đâu phải chuyện gì to tát? Có gây phiền phức gì nghiêm trọng sao? Thế nhưng nhìn sắc mặt lời nói của hoàng đế vừa rồi, hình như đúng là tức giận thật. Vừa rồi đúng là mình đã làm sai cái gì nhỉ?

Hoàng đế đi thẳng về lều lớn, phất tay đuổi hết thị vệ bên trong ra. Đến khi chỉ còn hai người họ, hoàng đế mới xoay người nhìn Triệu Đức Phương đang đứng sau lưng, ánh mắt lóe lên chút gì rất lạ.

“Cả người con đầy máu, chính là vì cứu tên đó?”.

“Huynh ấy là bằng hữu của điệt nhi, cứu huynh ấy là chuyện đương nhiên.”

“Hừ”. Hoàng đế cười lạnh: “Bằng hữu? Nhanh như vậy mà con đã có cậu bạn sinh tử tương giao bên cạnh rồi sao? Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi mà ăn ý như thế?”.

“Trước đây từng gặp nhau ở Tây Hồ một lần”. Triệu Đức Phương hơi buông mi, mắt chỉ nhìn vào lớp thảm lông sói dưới chân.

“Thì ra là bạn cũ. Như vậy thành tích xuất sắc của nó trong kỳ thi đình vừa rồi, có phải cũng do con…”. Giọng nói của hoàng đế chứa đầy sự nghi ngờ khiến tim Triệu Đức Phương đập mạnh.

“Không có, bệ hạ, huynh ấy dựa vào chính sức mình mà đỗ đạt, điệt nhi không hề thiên vị gì hết”. Triệu Đức Phương cướp lời.

“Ồ”. Hoàng đế mỉm cười, nhưng ánh mắt lại càng lạnh như băng. Triệu Quang Nghĩa thong thả bước đến bên cạnh Triệu Đức Phương, nhẹ giọng: “Đức Phương, thật ra, con rất ít khi gấp gáp kích động như vậy đấy”.

Lời nói lọt vào tai khiến cho tim Triệu Đức Phương giật thột. Cậu nhắm hai mắt lại, thấp giọng đáp: “Bệ hệ, chúng con đã là tri kỷ, đương nhiên dốc lòng đối đãi. Nếu con có lòng thiên vị, thì chính là sỉ nhục huynh ấy”.

“Dốc lòng đối đãi…”. Hoàng đế cười khẩy: “Được, trẫm tin con”, rồi lại xoay người nói tiếp: “Có điều nếu con còn muốn tên đó rộng đường làm quan, thì không thể giữ nó ở lại kinh thành”.

“Không thể ở lại kinh thành?”.

“Con phải biết trong triều đình việc tối kỵ nhất là kết bè kéo phái. Hiện tại con địa vị cao trọng, còn nó chỉ là tên trạng nguyên mới đỗ, nếu quan hệ giữa con và nó quá thân thiết, thì đồng liêu tiến   sĩ sẽ lũ lượt kết giao với nó, tạo nên nguy cơ kết bè kéo phái”.

Lý do này quá gượng ép, Triệu Đức Phương ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, điệt nhi có thể đảm bảo Khấu Chuẩn sẽ không…”. Cậu còn chưa nói hết, hoàng đế đã xoay mạnh người, ánh mắt lạnh lùng nhắm thẳng vào cậu, khẽ nạt: “Con còn dám nói thêm một chữ, trẫm lập tức phế bỏ công danh của nó!”.

Triệu Đức Phương ngây ra hứng trọn cơn giận rét lạnh của hoàng đế, cắn chặt đôi môi.

Bộ dạng quật cường của cậu ngược lại khiến cho hoàng đế bật cười: “Nếu con thật sự muốn giữ nó ở lại kinh thành thì cũng dễ thôi”. Triệu Quang Nghĩa bước lên một bước, trầm giọng: “Con vào đại nội ở, không có ta cho phép, không được tự tiện xuất cung”. Hoàng đế ngừng giây lát rồi tiếp: “Trước đây là do trẫm quá cưng chiều con. Đức Phương, trên đời này không có ai cho không ai cái gì. Trẫm đối đãi với con như vậy, con thật sự có thể thản nhiên hưởng thụ hay sao?”. Triệu Quang Nghĩa hơi nheo mắt, khóe miệng giương lên nụ cười: “Thắng lợi của cuộc chiến này đã nói cho con biết một đạo lý. Trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể ngăn trở bước chân của bá chủ!”. Hoàng đế nói xong chắp tay mỉm cười:

“Từ hôm nay trở đi con dọn đến soái trướng ở, không cần qua doanh trại quân nhu kia nữa. Còn tên Khấu Chuẩn đó, trẫm sẽ lập tức phái người đưa nó về kinh thành. Còn nữa, mấy ngày tới đại quân sẽ tác chiến đánh Liêu. Cố Kỳ Thụy võ công cao cường, trong quân đang thiếu nhân tài như cậu ta. Ngày mai trẫm sẽ điều cậu ta qua đội quân tiên phong. Đức Phương, trẫm sắp xếp như vậy con thấy thế nào?”.

Triệu Đức Phương đứng ở chỗ cũ, ánh mắt chỉ nhìn thanh bội kiếm thiên tử đang treo trên góc tường, không đáp tiếng nào.

Hoàng đế thấy cậu không trả lời thì cười càng lớn hơn: “Con quả nhiên là đứa trẻ thông minh”. Hắn nói xong xoay người rời khỏi soái trướng.

Lửa giận dần bốc đến đầu, cả người Triệu Đức Phương run lên.

Thì ra, đây chính là thứ niềm tin mà cậu luôn cho rằng hoàng đế đã dành cho cậu.

Thì ra, ông ta chỉ đang nhẫn nhịn mà thôi.

Hôm nay Thái Nguyên đại thắng, ông ta đã ngồi vững rồi thì không còn muốn chờ đợi nữa, ông ta chẳng cần phải sắm vai vị thúc thúc tốt nữa làm gì. Hừ, tuyệt, thật sự quá tuyệt vời. Tay Triệu Đức Phương đè chặt lấy thanh kiếm ngang hông, ánh mắt lấp lóe hàn quang.

Cậu quay đầu nhìn quân doanh chạy dài ngút tầm mắt. Toàn bộ liên doanh bảy trăm dặm của Đại Tống đều ngập chìm trong cơn hưng phấn thắng lợi. Những tiếng cười suồng sã ầm ĩ cùng với mùi thịt dê nướng bò nướng tràn ngập khắp doanh trại.

Phía kia bình nguyên rộng không thấy bờ, ánh mặt trời nóng rực như lửa đang rang chín cả khoảng trời đỏ au, ngay cả ráng mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Khấu Chuẩn im lặng hồi lâu.

“Nhanh chút đi!”. Binh sĩ bên trên thúc giục: “Nếu không thì không đến được trạm dịch trước khi trời tối đâu”.

Khấu Chuẩn xoay người giục ngựa thong thả bước lên: “Tiểu ca, tôi không giỏi cưỡi ngựa cho lắm. Anh thông cảm cho tôi chút đi”.

“Đúng là đồ thư sinh, vô dụng”. Tiểu binh đó thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Khấu Chuẩn thầm cười lạnh.

Đúng là rất vô dụng, cứ thế mà đi luôn, ngay cả lời tạm biệt cũng không có cơ hội nói. Có điều cũng không sao cả, chỉ cần ta có thể ở lại quan trường…

Vương gia, rồi sẽ có một ngày ta quay trở lại.

Trung quân đại trướng được chia làm hai lều, lều trước là nơi điểm binh nghị sự, lều sau là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế.

Lúc này hoàng đế đang ở lều trước nâng chén ăn mừng cùng các tướng lĩnh có công. Đức Phương ngồi một mình ở bàn đọc sách trong lều sau, trong tay đang cầm lá thư từ biệt mà Cố Kỳ Thụy đưa tới trước khi rời đi, chính là nét chữ của Khấu Chuẩn.

Nét chữ viết ngoáy trên lá thư vừa nhìn đã biết là rất vội, chỉ có ba dòng chữ ngắn ngủi:

“Cùng quân gió thảm mưa sầu

Cùng quân một nắng hai sương

Cùng quân băng qua ngàn dặm đi trọn kiếp người”.

Trong mắt cậu đột nhiên chỉ còn lại ba dòng chữ chẳng thành văn dưới ánh nến mờ tỏ này, tim đập thình thịch, viền mắt từ từ ấm nóng.

“Xoảng!”. Đột nhiên trước lều vang lên tiếng động lớn truyền vào màng tai.

“Tuyệt! Thiêu trụi thành Thái Nguyên này! Bệ hạ, Lý Hán Quỳnh thần ủng hộ chủ ý của Tào Hạn tướng quân. Quét sạch vương khí của Thái Nguyên, khiến bọn chúng sau này không còn đường ngóc đầu dậy nữa!”.

“Đúng vậy! Mạt tướng cũng tán thành ý kiến của Tào tướng quân”. Đây là tiếng của Lưu Ngộ: “Tốt nhất là dẫn nước sông Tấn và sông Phần vào dìm thành Thái Nguyên lần nữa, diệt cỏ tận gốc luôn!”.

Triệu Đức Phương nghe vậy lòng hốt hoảng, tất cả các vị tướng quân đều đồng tình hủy diệt thành Thái Nguyên sao? Đây khác nào là tự hủy trường thành. Cậu đứng bật dậy muốn vọt ra ngoài ngăn cản, nhưng vừa đi đến cửa lều thì lại đứng im. Cậu cười khổ, giờ mình có nói cũng thay đổi được gì, chỉ sợ lại phản tác dụng thôi.

Giọng hoàng đế truyền tới: “Ừm, ý của chúng khanh gia rất hợp ý trẫm…”.

Triệu Đức Phương chậm chạp trở lại bàn, có chút thất thần nhìn ánh nến trước mắt. Cao ngạo điên cuồng như vậy, còn gọi gì là khí khái vương giả chứ. Lẽ nào đế nghiệp phải giành lấy như vậy sao? Thật nực cười. Nếu phụ thân còn tại thế chắc chắn sẽ không ngông cuồng tự cao như vậy.

Cậu đang chìm trong suy tưởng thì tấm màn nỉ dày được vén lên. Hoàng đế đi vào, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Đức Phương đang nhìn thẳng vào mình.

“Ha ha”. Hoàng đế cười nhẹ: “Sao không ra ăn mừng cùng các tướng quân thế?”.

“Đức Phương vô công, không dám ăn mừng.”

Hoàng đế đi đến, cả người đều là mùi rượu, có chút bất đắc dĩ nói: “Con vẫn cứ bướng bỉnh như vậy! Thế nào, ở soái trướng đã quen chưa?”.

Triệu Đức Phương không đáp, chỉ cười lạnh: “Hoàng thúc sắp xếp như vậy, không sợ Đức Phương ngọc thạch câu phần(*) sao?”.

(Chú thích: Ngọc thạch câu phần nghĩa là ngọc đá cùng nát, ý Đức Phương nói là liều mình hành thích vua rồi tự sát).

Hoàng đế túm Triệu Đức Phương kéo lại, nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó đột nhiên bật cười: “Đức Phương, con tưởng hoàng thúc chỉ là phường giá áo túi cơm đấy hả?”. Hắn nói xong đột nhiên tóm chặt lấy cổ tay Triệu Đức Phương, ngáng chân khiến cậu ngã gập người xuống bàn sách, nhanh chóng gỡ bội kiếm ngang hông cậu xuống, vứt ra xa.

Triệu Đức Phương không ngờ thân thủ hoàng đế lại nhanh như vậy. Lực cánh tay của ông ta rất lớn, hai tay cậu bị ghì chặt sau lưng không sao nhúc nhích được.

“Hừ, Đức Phương, lúc này con còn nghĩ mình có khả năng ngọc thạch câu phần hay không?”. Giọng hoàng đế vang lên từng chữ rõ ràng bên tai: “Trẫm đã nói rồi, thứ trẫm muốn có, thì sẽ không bao giờ để mất. Nếu như trẫm muốn cưỡng ép con, chút bản lĩnh cỏn con này của con chẳng làm nên trò trống gì với trẫm đâu”.

“Vậy giết người không được, tự giết mình chắc vẫn dư sức đúng không”. Triệu Đức Phương đáp.

“Được, nếu như con không màng đến tính mạng của mẫu thân, rồi cả mạng tên bằng hữu kia, thì cứ tự sát cho trẫm coi!”. Giọng nói của hoàng đế càng thêm lạnh lẽo: “Đức Phương, ta chân thành đối đãi với con, con cũng đừng có ép ta”.

“Cái gì mà chân thành cơ chứ, ngài chẳng qua bị mê hoặc bởi sắc tướng mà thôi. Nếu bề ngoài của tôi không giống với mẫu thân, ngài còn đối đãi được với tôi như vậy nữa không? Ha ha, chỉ sợ tôi đã sớm nhận lấy kết cục giống Đức Chiêu ca ca rồi?”. Hai tay sau lưng đột nhiên đau đớn.

“Ngươi thật sự muốn chọc tức ta cho bằng được?”.

Căn phòng dần yên tĩnh trở lại, ánh nến đổ lên bóng hai người đang giằng co, chập chờn không yên.

Đột nhiên, Triệu Đức Phương có cảm giác gông cùm kẹp chặt cánh tay từ từ thả lỏng, đứng dậy quay sang nhìn hoàng đế, lòng không khỏi kinh ngạc. Gương mặt hoàng đế sao lại đượm vẻ quạnh quẽ cô đơn như vậy?

Hoàng đế đi đến bên giường chán nản ngồi xuống, chậm rãi nói:

“Đức Phương, nếu không phải trẫm thật lòng quý trọng con, sao lại để bản thân rơi vào vũng bùn lầy không sao thoát ra được này? Nếu có thể diệt trừ con sớm hơn một chút, không phải cũng càng nhanh chóng giải thoát chính mình hay sao? Hà tất cứ phải mắt nhìn thấy con, mà lòng lại khổ sở giãy dụa?”.

Triệu Quang Nghĩa cười khổ nói tiếp: “Thế nhưng cho dù trong lòng khổ sở giãy dụa, lòng lại vẫn hi vọng con có thể ở trước mắt ta. Đức Phương, con thông minh như vậy, lẽ nào không phân biệt được ta rốt cuộc là thèm muốn sắc tướng hay chân thành đối đãi con hay sao?”.

Triệu Đức Phương im lặng cúi đầu, hai hàng mi dài dưới ánh nến khẽ rung động, che dấu tư lự phía sau.

“Báo!”. Ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng la lớn, phá vỡ đi bầu không khí ngột ngạt khiến người ngạt thở bên trong.

Hoàng đế lập tức đứng dậy, trong nháy mắt đã lấy lại vẻ uy nghiêm vương giả: “Vào đi!”.

Thân binh dâng lên một chiếc hộp thư được phong kín, đi vào quỳ xuống: “Trần Vương điện hạ cấp tấu!”.

“Báo!”. Bên ngoài lại truyền đến tiếng hô thứ hai.

“Tần Vương điện hạ cấp tấu từ Xu Mật Viện!”.

Hoàng đế nhìn hai bản tấu được cấp tốc truyền tới, đôi mày dần nhíu chặt lại.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 26: Phân ly


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp