ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 25: Quyết chiến

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 25: Quyết chiến

Trời đã sáng, hai con ngựa vẫn phóng như bay giữa đồng bằng.

Đầu Khấu Chuẩn gục trên vai Triệu Đức Phương, cậu thỉnh thoảng quay đầu nhìn y. Sắc mặt Khấu Chuẩn đã trắng bệch, thân thể dần lạnh lẽo.

Cơ thể mệt mỏi rã rời sau trận chiến kịch liệt, khiến cậu không sao đè nén được nỗi sợ hãi đang dâng lên.

“Bình Trọng huynh, huynh có nghe thấy ta nói gì không? Sắp đến Thái Nguyên rồi, huynh phải ráng chịu đựng.”

“Huynh chính là tân khoa trạng nguyên, huynh có nhớ đã nói muốn ở lại Đông Kinh làm quan không hả?”.

Triệu Đức Phương không ngừng lớn tiếng nói chuyện với Khấu Chuẩn, hi vọng có thể gọi dậy ý chí sinh tồn trong y. Thế nhưng Khấu Chuẩn vẫn không có chút phản ứng, hai tay buộc trước ngực Triệu Đức Phương đã dần nổi lên sắc xanh nặng nề.

“Bình Trọng huynh, huynh đã thề làm bạn với ta suốt đời, huynh còn nhớ không? Nếu huynh dám bỏ cuộc, phản bội lời thề như vậy, ta nhất định không tha cho huynh. Không cần biết huynh bù đắp thế nào, ta cũng không thèm nhìn mặt huynh, huynh nghe rõ không hả?”.

Ngựa của Cố Kỳ Thụy chạy phía trước Triệu Đức Phương, nghe được những lời Triệu Đức Phương nói, trong lòng cũng không khỏi chua xót.

Nỗi cay đắng dần dần dâng lên trong lòng, khiến cho Triệu Đức Phương không chịu được mà hét vào tai Khấu Chuẩn:

“Khấu Chuẩn, ngươi mà dám chết, ta sẽ chém sạch cả cửu tộc ngươi.”

Đầu Khấu Chuẩn đột nhiên động đậy, ngón tay khẽ co giật.

“Huynh… huynh… muốn chém sạch… cửu tộc ta”. Chỉ chút hơi thở mong manh cũng khiến Triệu Đức Phương vui mừng khôn xiết.

“Không sai, nếu huynh dám chết, ta sẽ bắt cửu tộc huynh chôn cùng.”

“Huynh… huynh… công tư lẫn lộn…”.

“Ờ đấy, huynh làm gì được ta?”. Triệu Đức Phương không dấu nổi vui mừng, nở nụ cười rạng rỡ.

“Ta… ta chết rồi… cũng sẽ… bám theo huynh…”.

“Ha ha… ta sẵn lòng đón tiếp.”

Dưới một góc trời cao xanh khác, gió lớn thổi mây bay cuồn cuộn. Dưới tầng mây, doanh trại quân Tống trải rộng không thấy tận cùng đang từ từ hiện ra trước mắt.

Sáng sớm mùng bốn tháng năm.

Trong thành Thái Nguyên, thủ phủ Bắc Hán.

Tòa thành lớn như vậy đã bị đội quân Đại Tống khổng lô vây chặt như nêm. Mặc dù còn cách khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết khói lửa chiến tranh, trên tường thành hầu như không còn lỗ châu mai nào hoàn chỉnh.

Hàng ngũ quân Tống đã nghiêm chỉnh chờ đợi. Phóng mắt nhìn ra là một khung cảnh đen kịt nặng nề. Ánh mặt trời đổ xuống áo giáp binh sĩ, lóe lên tia sáng lạnh lẽo trên trường mâu. Xe công thành và máy bắn đá đã sẵn sàng đợi lệnh, đi sau đội cung nỏ. Sức nặng trên mỗi một cánh tay to khỏe kia đều có thể đạt tới chín mươi cân. Mỗi một tảng đá đều có thể khiến cho cả tòa thành kiên cố kia lung lay xiêu vẹo.

Trong hơn một tháng ròng, đội cung nỏ của Đại Tống hầu như không lúc nào ngơi tay bắn về thành Thái Nguyên. Hôm nay, mưa tên tạm ngừng, không gian yên tĩnh khác thường. Nhưng phút yên lặng ngắn ngủi này lại báo hiệu đợt tấn công dữ dội hơn nhiều sắp đến.

Hoàng đế ở trong quân nhìn lên đài, khuôn mặt vẽ nên nụ cười tự tin và thỏa mãn. Hắn quay đầu nhìn Triệu Đức Phương bên cạnh: “Trận hôm nay, trẫm nhất định phải bắt Lưu Kế Nguyên ra khỏi thành xin hàng!”.

Áo choàng của hoàng đế phần phật bay trong gió. Tia sáng lấp lánh phát ra từ tấm giáp vàng dưới ánh mắt trời chiếu rọi thần thái đầy hứng khởi. Đằng sau lưng hắn là quân kỳ Đại Tống bị gió thổi thẳng tắp.

Triệu Đức Phương có thể đọc ra được suy nghĩ từ trong ánh mắt của hơn chục vạn binh lính Đại Tống. Thời khắc này ngài không chỉ là hoàng đế của bọn họ, mà còn là biểu tượng tôn nghiêm và vẻ vang của toàn bộ đế quốc. Vì vinh dự của quốc gia, vì hoàng đế tựa chiến thần trước mắt, những binh sĩ này có thể vứt bỏ tất cả.

Tay hoàng đế giơ lên trong gió.

Cả mười vạn người đột nhiên đồng thanh gào lên, âm thanh như sấm vọt ra khỏi yết hầu, hòa vào tiếng trống trận truyền mãi về phía xa. Đại quân bắt đầu di chuyển, bước chân nặng chịch làm mặt đất cũng rung lên.

Vô số mũi tên kèm theo tiếng huýt gió sắc nhọn, quét qua đường cong thật dài giữa không trung, bay thẳng đến thành Thái Nguyên.

Lúc này, mỗi tường thành Thái Nguyên đều đang đối mặt với sự uy hiếp của quân Tống. Mà toà thành cổ này lại vẫn dùng sự im lặng của mình, ngoan cố chống chọi với đại quân như thủy triều kia. Từng chiếc thang mây được dựng liên tiếp vào tường thành sau những đợt tấn công bằng đá tảng. Xe phá cổng thành bắt đầu tiến đến rất gần.

Cùng lúc này, mưa tên cùng gỗ lăn cũng được ném tới tấp từ trên thành cao xuống. Thang mây bị người trên thành đẩy ra, đổ rầm rầm, ngay lập tức lại có những chiếc thang mây khác tiếp tục bất chấp mưa tên bão đạn dựng thẳng. Xe phá thành bị vẩy dầu, bùng bùng bốc cháy, nhìn từ xa không khác gì một ngọn đuốc khổng lồ, thỉnh thoảng lại có người từ trong đó thả người nhảy xuống.

Đoàn quân không ngừng xông lên, không ngừng công thành. Cứ mỗi một hiệp xung phong kết thúc, thì dưới tòa thành lại có thêm vô số thi thể nằm lại.

Sự hung tàn và điên cuồng của chiến tranh, cùng với những tiếng kêu gào tuyệt vọng và mùi máu tanh nồng nặc theo cuồng phong phả thẳng vào mặt. Dạ dày Triệu Đức Phương bắt đầu co rút, nhưng cậu vẫn không hề quay đi, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào chiến trường như cũ. Lòng cậu thoáng nghĩ, đây là số mệnh mà gia tộc cậu nhất định phải đối mặt, dù cho họ là kẻ khơi mào chiến tranh hay tự vệ đáp trả.

Tay hoàng đế đột nhiên khoác lên vai cậu, cậu nghe được giọng nói trầm thấp bên tai: “Đức Phương, con xem đây chính là nghiệp bá của hoàng đế, khiến người ta kích động muôn phần!”.

Triệu Đức Phương quay đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc, thúc phụ đang mỉm cười với mình sao lại giống phụ thân đến vậy. Không sai, đây chính là bá nghiệp của Triệu gia, phụ thân không còn nữa, đương nhiên sẽ có người nối tiếp.

Một tướng công thành vạn xác khô, huống chi đây còn là bá nghiệp của cả một quốc gia cơ chứ.

Giữa cuồng phong nồng nặc mùi máu tanh, con ngươi Triệu Đức Phương lóe lên tia sắc nhọn lạnh lùng.

Đêm đó, cuối cùng Lưu Kế Nguyên cũng chịu đầu hàng uy thế hùng mạnh của Đại Tống, phái Lý Huân ra khỏi thành bàn chuyện đầu hàng.

Hoàng đế vui mừng nhận lấy thư xin hàng, đồng thời phái Tiết Văn Bảo cầm chiếu vào thành tuyên cáo.

Rạng sáng ngày mùng năm tháng năm, vị vua mất nước Lưu Kế Nguyên cùng các đại thần của ông mặc áo trắng, đội sa ô chính thức đầu hàng Triệu Quang Nghĩa. Chính quyền Bắc Hán trải qua bốn đời trong hai mươi chín năm chính thức diệt vong.

Hơn chục ngày kể từ khi Khấu Chuẩn bị thương, lúc này y đang ở trong doanh trại Đại Tống ở Thái Nguyên, ngồi trên giường uống canh gà đầy khoái trá. Ngoài doanh trướng, quân y đang sắc thuốc cho y.

Cố Kỳ Thụy ở cửa lều nhìn bộ dạng đắc ý của y, không nhịn được mà đi lên phía trước, gõ mạng một cái lên đỉnh đầu y: “Vết thương khỏi rồi quên đau luôn!”.

Khấu Chuẩn thấy Cố Kỳ Thụy lập tức hứng khởi ra mặt: “Vương gia đâu?”.

“Trong soái trướng của bệ hạ.”

“Hôm đó có đúng là vương gia từng bước từng bước cõng ta đến thành Thái Nguyên không?”.

“Vương gia cõng ngươi cả đêm, sau đó ném ngươi lên ngựa thồ đến đây. Ngươi đã hỏi hơn chục lần rồi, không chán hả?”.

“Thế sao huynh còn trả lời?”.

“Chuyện ngày hôm đó, nghĩ lại vẫn thấy sợ”. Trước mắt hắn hiện lại cảnh tượng kia: Triệu Đức Phương trên người đầy máu, cầm cái ấm nhoẻn miệng cười với hắn. Mà lòng hắn lúc đó không hề cảm thấy nhẹ nhõm đi chút nào, ngược lại vẫn ngập tràn sợ hãi.

“Ồ, Cố thống lĩnh, thật không ngờ chuyện sống chết của ta, có thể khiến huynh sợ hãi cơ đấy?”.

“Ta không sợ ngươi chết. Mà ta sợ ngươi chết rồi, vương gia sẽ buồn thôi”. Cố Kỳ Thụy lạnh nhạt đáp.

Khấu Chuẩn cúi đầu: “Ồ, huynh ấy nói, ta mà chết, huynh ấy sẽ chém chết cả nhà ta”. Tay y cầm chén thuốc, miệng lại bắt đầu cười.

Cố Kỳ Thụy thấy bộ dạng cười ngây ngốc của y, không đành lòng nhìn tiếp nữa, bèn xoay người tính bỏ đi. Hắn vừa vén màn lên thì thấy Triệu Đức Phương đang đi đến.

“Vương gia, ngài về rồi ạ?”.

“Ừ, Bình Trọng huynh thế nào rồi?”.

“Khỏe như voi.”

Triệu Đức Phương đi vào trong lều.

Khấu Chuẩn thấy cậu mặt mày nặng trĩu, bèn bỏ chén thuốc trong tay xuống, mở miệng hỏi: “Vương gia, sao vậy?”.

“Hôm nay ta gặp Dương Kế Nghiệp rồi.”

“Thế sao, rốt cuộc ông ta cũng chịu nhún rồi, đây là chuyện tốt mà.”

“Hôm nay ông ta lấy lại tên cũ, gọi là Dương Nghiệp.

Thật ra ngay từ mười năm trước, lúc tiên hoàng Bắc phạt, Dương Nghiệp đã từng đề xuất với Lưu Kế Nguyên đánh úp Khiết Đan, quy hàng Đại Tống. Hôm nay, hoàng đế Bắc Hán đã từng từ chối đề nghị của ông ta năm nào giờ lại thật sự đầu hàng, nhưng thần tử Bắc Hán là Dương Nghiệp lại vẫn khổ sở chống chọi ở phía Nam thành Thái Nguyên.

Mãi cho đến khi bệ hạ bảo Lưu Kế Nguyên truyền lệnh đầu hàng, Dương Nghiệp tận trung với nước mới chịu buông vũ khí. Khi ấy ông ta vẫn còn quỳ lạy liên tục trước tòa thành Thái Nguyên. Tướng quân Dương Nghiệp lòng đầy đau thương giải giáp quy hàng.

Hôm nay lúc gặp ta ở trong đại doanh, ông ta đã nhắc đến tên Lưu Quý.”

“Gã kia thế nào? Có khuyên hàng không?”.

“Lúc trước huynh nói rất đúng, Lưu Quý đã chết trận ở trong tòa gác phía Nam thành Thái Nguyên rồi. Lúc còn sống gã chỉ nói chuyện ta nhân nghĩa yêu dân với một mình Dương Nghiệp, vốn dĩ không hề khuyên hàng.”

“Quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.”

“Đúng vậy, thật sự là một trang nam nhi trung nghĩa”. Triệu Đức Phương có chút cảm khái, ngồi ở mép giường Khấu Chuẩn.

“Tên Điền Khâm Tộ đó thì sao?”.

“À, hoàng thúc đã biết rõ sự tình từ đầu đến cuối, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có định đoạt.”

“Vương gia, vết thương trên người huynh không sao rồi chứ?”.

Triệu Đức Phương bật cười: “Ta có vô dụng như huynh đâu, trúng có hai mũi tên mà nằm liệt giường đến chục ngày trời”.

Khấu Chuẩn có chút xấu hổ: “Đúng vậy, nếu không phải do ta vô dụng, có lẽ huynh đã không bị thương như vậy”.

Triệu Đức Phương càng cười to hơn: “Mấy lời xấu hổ gì đó, huynh để giành sau này làm tể tướng, ở giữa triều đình tận tâm giúp đỡ ta đi”.

“Ha ha, việc này thì ta làm được. Nếu huynh nói muốn ta luyện tuyệt thế thần công thì mới làm khó ta được thôi”. Khấu Chuẩn lại lấy lại tinh thần, bật cười đầy tự tin.

Đúng lúc hai người đang cười nói vui vẻ thì cửa lều bị vén lên.

Hoàng đế vừa bước vào, nhìn thấy nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Triệu Đức Phương, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua chát mãnh liệt, sắc mặt tối sầm lại.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 25: Quyết chiến


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp