ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 24: Dạ tập

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 24: Dạ tập

Hoàng hôn từ từ buông xuống.

Ba người lên đường trở lại Hình Châu. Sắc mặt Triệu Đức Phương vẫn không tốt chút nào, lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng.

Sau lưng cậu, Cố Kỳ Thụy nhỏ giọng hỏi Khấu Chuẩn: “Vì sao vương gia lại không hỏi tội Điền Khâm Tộ, cũng không điều tra tiếp nữa?”.

Khấu Chuẩn cau mày, thấp giọng đáp: “Chuyện này không rõ ràng, mà kể có điều tra ra được thì kêu huynh ấy xử lý thế nào. Tình hình biên quan đang giữa lúc căng thẳng, sắp ra trận không thể thay tướng đâu. Cho nên vương gia mới dứt khoát không điều tra nữa, tránh điều tra rõ ràng rồi lại không biết phải xử lý ra sao”.

“Sao ngươi chỉ tiếp xúc với vương gia trong khoảng thời gian ngắn mà đã làm như hiểu ngài ấy lắm?”.

“Nè”. Khấu Chuẩn đắc ý ra mặt: “Chứng tỏ chúng ta sinh ra đã là tri kỷ rồi”.

Cố Kỳ Thụy thấy bộ dạng ngất ngây của y thì lườm một cái, hừ lạnh trong mũi.

“À mà Cố thống lĩnh này, vương gia biết dùng kiếm hả? Chiêu kiếm vừa rồi thật sự khiến người ta hết hồn đấy.”

“Đó là Hồi Phong kiếm, bộ kiếm pháp mà sư phụ ta tâm đắc nhất. Vương gia cũng luyện được ba năm rồi, đương nhiên phải có chút thành tựu.”

Khấu Chuẩn gật gật đầu như có điều suy nghĩ: “Thế nghĩa là trong ba người chúng ta, ta yếu nhất rồi sao?”.

“Hừ, giờ mới biết à? Vô dụng nhất trên đời chính là hạng thư sinh đấy.”

Tiếng nói chuyện dần lớn hơn, cả hai đều hi vọng có thể phân tán dòng suy tư của vương gia, ai ngờ Triệu Đức Phương vẫn không hề để ý đến hai người phía sau mình.

Ánh chiều kéo theo làn sương mỏng ngày càng dày thêm, mọi người dần đi tới rừng cây.

Khấu Chuẩn thấy Triệu Đức Phương vẫn nặng trĩu cõi lòng, chạy lên mấy bước đuổi kịp Triệu Đức Phương:

“Vương gia?”.

Triệu Đức Phương không buồn nhìn y, vẫn sải bước về phía trước.

Khấu Chuẩn chạy lại kéo cánh tay cậu: “Huynh thôi đi, tự giận mình đủ chưa hả”.

Triệu Đức Phương hất tay y ra, cả giận nói: “Ai nói ta tự giận mình?”.

“Thế sao phải hầm hầm như thế? Còn không phải vì hận bản thân không thể băm vằm tên Điền Khâm Tộ đó ra sao?”. Khấu Chuẩn không hề chùn chân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Đức Phương: “Huynh biết rõ chuyện này chỉ có thể làm như vậy, còn tự trách mình làm gì?”.

“Nếu là huynh, huynh có tức không?”.

“Tức! Cho nên sau này nhất định phải tìm cách vặn chết con rùa già khốn nạn đó!”.

Trong mắt Triệu Đức Phương lóe lên tia kinh ngạc: “Bình Trọng huynh, sao huynh lại có thể nói…”.

“Nói lời tục tĩu đúng không?”. Khấu Chuẩn nháy mắt: “Chỉ cần huynh không giận nữa, nói đôi ba câu tục tĩu có hề chi. Nếu huynh thích, ta có thể dùng cả giọng địa phương để chửi hắn. Có muốn nghe không?”.

Khóe miệng Triệu Đức Phương không khỏi cong lên, trong mắt vẽ nên ý cười.

“Không tức nữa? Vậy chúng ta mau nghỉ ngơi chút đi. Bôn ba suốt chặng đường dài, đói chết ta luôn rồi”. Khấu Chuẩn thấy vấn đề đã được giải quyết xong xuôi thì thở phào một cái, lập tức nhìn quanh xem có chỗ nào đổ người xuống được hay không.

Đúng lúc xoay người, y đột nhiên phát hiện trong lùm cây có cái gì lóe lên, bên tai chợt nghe tiếng Cố Kỳ Thụy hét lớn: “Vương gia cẩn thận!”.

Một tiếng xé gió vút qua tai Khấu Chuẩn, đánh về phía sau. Y vội vàng xoay người, còn chưa kịp nhìn xem Triệu Đức Phương ra sao, thì đã cảm giác bắp đùi đau điếng, cơn đau tê tái chạy khắp toàn thân: “Ối chao!”. Y không nhịn được mà kêu lên, đổ vật xuống đất. Ai ngờ trên vai lại trúng thêm một mũi tên, cơn đau rát xộc lên tận óc.

Được Cố Kỳ Thụy cảnh báo kịp thời, Triệu Đức Phương đã rút kiếm ra khỏi vỏ chém văng mũi tên đang lao tới. Lực bắn mũi tên đó cực mạnh, khiến cho cánh tay phải của Triệu Đức Phương cũng tê rần. Cậu vừa hoàn hồn thì đã nhìn thấy Khấu Chuẩn ngã vật trên mặt đất, còn chưa kịp chạy đến đã có mũi tên khác bay tới.

Cố Kỳ Thụy lách mình về phía trước, vung kiếm chẻ mũi tên làm đôi, vậy mà lực bay của nó vẫn không giảm, tách ra găm mạnh xuống đất.

 “Là nỏ! Vương gia cẩn thận!”. Cố Kỳ Thụy nói xong vọt người bay vào rừng, xông thẳng về phía bắn ra những mũi tên đó. Lúc này bọn họ đang ở trên đường cái, quân mai phục lại nấp trong rặng cây, thật không khác nào cá nằm trên thớt.

“Chẳng lẽ là người Liêu?”. Triệu Đức Phương không kịp ngẫm nghĩ, dìu Khấu Chuẩn dậy, lúc này cậu mới phát hiện y đã hôn mê rồi. Cậu chỉ có thể dìu y lách mình nấp vào một bụi rặm.

Phía sau truyền đến tiếng binh khí chạm nhau, chẳng mấy chốc Cố Kỳ Thụy đã đi từ trong rừng ra, chạy về phía Triệu Đức Phương: “Vương gia, là Điền Khâm Tộ! Hắn nói nếu lấy được đầu vương gia, sẽ thả cho đám tù binh người Liêu này về nước lĩnh thưởng. Còn hơn chục tên nữa còn đang mai phục ở những chỗ khác trên đường về Hình Châu”.

“Tên còn sống đâu?”.

“Ở trong rừng.”

Triệu Đức Phương cau chặt mày, ngẫm nghĩ một lát: “Giết đi!”.

“Hả, vương gia, vậy chúng ta lấy gì làm chứng cứ khép tội Điền Khâm Tộ?”.

Trong mắt Triệu Đức Phương lóe lên tia rét lạnh: “Giờ không phải là lúc, chúng ta còn khó giữ thân, sao có thể đem theo tù bình người Liêu bị thương chứ”. Cậu ngừng giây lát, “Nếu trên đường về Hình Châu đã có mai phục, vậy thì chúng ta chỉ có thể sang Thái Nguyên rồi. Khấu Chuẩn bị thương không nhẹ, ngươi về ải Thạch Lĩnh, trộm mấy con ngựa chiến đến đây, chúng ta mau chóng sang Thái Nguyên”.

“Nhưng bỏ lại hai người ở đây không ổn chút nào.”

“Chúng ta sẽ đi trước, ngươi đuổi theo sau.”

“Lỡ như Điền Khâm Tộ bố trí cả mai phục trên đường đến Thái Nguyên thì sao? Hắn ta đã muốn hại ngài, thì chắc chắn không chừa lối thoát đâu. Vương gia đi một mình quá nguy hiểm.”

“Ở lại đây còn nguy hiểm hơn. Trời đã tối rồi, đi đường mòn trong rừng sẽ không gặp đại đội nhân mã đâu. Chỉ cần ngươi nhanh chóng quay lại, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì ta vẫn chống đỡ được.”

Trên vai và đùi Khấu Chuẩn đều đau buốt, thần trí đã mơ hồ rồi, thoáng cảm giác có người băng bó vết thương cho mình. Chắc vương gia không sao chứ? Mí mắt không sao mở ra được, trên người như bị đốt cháy, cả người nhanh chóng nóng ran. Vết thương thật sự đau không chịu nổi, như bị vô số cây kim đâm vào vậy, hôn mê có khi lại tốt.

Bên môi có cảm giác mát lạnh, vô cùng thoải mái, y vừa há miệng, dòng nước trong mát đã chảy vào cuống họng đi xuống bụng. Y không nhịn được thở hắt ra, được ngủ đúng là thoải mái thật.

Triệu Đức Phương cầm ấm nước, cau mày nhìn Khấu Chuẩn đang mê man không tỉnh. Lúc này rồi mà mặt y vẫn nguyên nét cười, đúng là tên ngốc không biết sống chết gì mà.

Trong rừng cây giữa đêm tối, Triệu Đức Phương cõng Khấu Chuẩn còn cao hơn mình, nặng hơn mình, chậm chạp đi về phía trước. Không biết đã đi bao lâu rồi nhỉ? Cậu không nhìn thấy ánh trăng nên không thể nào biết được, chỉ có thể cố nhớ rõ ràng phương hướng.

Trong lòng cậu vô cùng căng thẳng, chú ý xung quanh xem còn quân Liêu mai phục nữa hay không. Chân cậu đã tê cứng, nhưng vẫn phải dặn lòng không thể dừng lại, số lần dừng lại càng nhiều, khả năng bị phát hiện càng cao.

Trong bụi cỏ phía xa đột nhiên vang lên tiếng xột xoạt, Triệu Đức Phương lập tức rút kiếm khỏi vỏ.

Trong bóng tối, không biết mũi tên từ phía nào bay đến. Thân thể nặng nề của Khấu Chuẩn đè nặng xuống khiến cậu không kịp tránh, chỉ có thể ngã về phía sau. Mũi tên đó lướt qua vạt áo trước ngực bay đi.

Mũi tên cắm xuống đất, Triệu Đức Phương lập tức xoay người đứng dậy, xông về hướng mũi tên bay ra.

Sức nỏ của quân Liêu rất mạnh, tên bay thẳng tắp, trong cự ly ngắn thì sức bắn cực mạnh. Thế nhưng thời gian kéo cung ngắm bắn của loại nỏ này khá dài. Trong tình thế này chỉ có thể vọt sang bên cạnh mới may ra tìm được đường sống.

Giữa mông lông, cậu thấy một bóng người đang kéo cung ngắm bắn, mũi tên bay tới.

Triệu Đức Phương cúi đầu tránh đi, mũi tên vụt qua vai áo. Triệu Đức Phương tranh thủ lúc gã đó chưa kịp kéo thêm mũi tên nữa thì đứng thẳng người, nhảy thật cao. Kiếm khí vụt theo lực bật, đâm thẳng vào kẻ địch.

Đối phương không ngờ kiếm khí vút tới lại sắc bén như vậy, còn chưa kịp rút đao ra khỏi vỏ, trên vai đã xuất hiện một vết rách lộ cả xương, máu tươi ào ào bắn ra.

Thân hình thiếu niên bổ tới, tên người Liêu kia hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy mũi kiếm trước mắt bị phóng đại lên vô cùng.

Lưỡi kiếm cắt ngang yết hầu kẻ cầm nỏ, hắn trừng mắt chặn vết thương đang phun máu xối xả, ngã nhào vào giữa lùm cây. Nơi xa bóng người khẽ lắc lư, Triệu Đức Phương cúi rạp người, bay nhanh đến cướp nỏ và tên trên mặt đất, lách mình vào sau một thân cây.

Hai mũi tên vừa vặn ghim xuống mặt đất nơi cậu vừa đặt chân, một mũi khác cắm vào thân cây nơi Triệu Đức Phương đang náu mình.

“Mới có ba mũi, chẳng phải nhiều!”. Triệu Đức Phương cười lạnh, lập tức kéo nỏ trong tay, ngắm thẳng bóng người mà bắn, sau đó lại nhặt một mũi tên trên mặt đất kéo tiếp. Mũi tên phát ra tiếng gào chát chúa, bay xoẹt qua gò má cậu. Trước khi ba mũi tên tiếp theo của đối phương cắm xuống đất, cậu cũng đã nhanh nhẹn nấp mình sau một thân cây khác.

Nghe thấy tiếng kêu nhỏ truyền tới, Triệu Đức Phương biết được gã đó đã bị thương không nhẹ thì cười thầm. Cậu kéo nỏ lần nữa, lần này kẻ địch cũng đã cẩn thận hơn nhiều, tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần. Triệu Đức Phương cầm lại kiếm vào tay phải, hít một hơi thật sâu, xông ra từ ngách khác. Trước mặt đang có một đao bổ nghiêng xuống vai phải cậu, thì mũi tên từ tay trái của cậu cũng bắn thẳng vào lưng kẻ đó. Giữa hàn quang chớp lóe, cậu không hề né tránh mà vung kiếm chém ngang ngực kẻ lao đến. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, vô số máu tươi vảy lên mặt cậu.

Đao của đối phương cắm sâu thêm nửa thốn, không động đậy nữa.

Triệu Đức Phương thu kiếm, vết thương trên vai đã đau rát. Xa xa có hai gã người Liêu đang ngã trên mặt đất, trúng tên giãy giụa. Triệu Đức Phương xé vạt áo mình, trở tay buộc qua vết thương trên vai.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng vó ngựa, lòng cậu cả mừng, quay người nhìn xem. Đột nhiên một vật đen lao tới với tốc độ cực nhanh đập thẳng vào bắp chân cậu, khiến cậu không còn đứng vững được nữa mà té ngã xuống đất. Một mũi tên bay từ phía sau, xoẹt qua đầu.

Cố Kỳ Thụy còn chưa tới, viên đá trong tay đã lao thẳng vào bàn tay cầm nỏ của hai tên lính người Liêu đang tới gần. Hai gã đau điếng, tuột tay đánh rơi chiếc nỏ.

Triệu Đức Phương đứng dậy, nhận ra thứ vừa đánh trúng mình là ấm nước của Cố Kỳ Thụy thì ngẩng đầu nhìn anh, toét miệng cười.

Cố Kỳ Thụy cởi áo khoác ra, xé thành nhiều đoạn vải, kéo một tên lính Liêu đến trói chặt lại, sau đó quăng lên lưng ngựa, nghiêm nghị nói: “Vương gia, lần sau trên chiến trường, ngài không thể có chút sơ suất nào nữa đâu”.

Triệu Đức Phương cười gật đầu, thả người nhảy lên một con ngựa khác, Cố Kỳ Thụy nâng Khấu Chuẩn lên ngồi sau lưng Triệu Đức Phương. Triệu Đức Phương kéo hai tay Khấu Chuẩn buộc chặt trước người mình.

Hai người kéo cương giục ngựa chạy nhanh.

Bóng đêm đen đặc che đi máu tươi và thi thể phía sau lùm cây.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 24: Dạ tập


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp