ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 19: Tương giao

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 19: Tương giao

Trong thư phòng ở Nam Thanh Cung.

Bình Nhi đang pha trà cho Triệu Đức Phương, đôi tay như ngọc dâng tách trà lên, nhẹ nhàng đặt ngay trên bàn. Cố Kỳ Thụy từ ngoài cửa hớt hải đi vào: “Vương gia!”.

“Xuỵt!”. Bình Nhi lên tiếng ngăn cản: “Huynh nhỏ tiếng chút!”.

Lúc này Cố Kỳ Thụy mới nhìn thấy Triệu Đức Phương đang ngả người trên ghế ngủ thiếp đi. Hắn đến bên cạnh Bình Nhi, nhỏ giọng: “Lý cô nương, hay là gọi ngài ấy dậy đi, ngoài kia có rất nhiều sĩ tử thi đỗ đang chờ bái kiến”.

Bình Nhi cau mày: “Đêm qua vương gia về rất muộn, ngày nào tảo triều cũng phải đi sớm như vậy, thật sự là…”.

“Lý cô nương, các sĩ tử thi đậu phải bái kiến chủ khảo, đây là quỷ củ mà.”

Hai người còn đang tranh cãi, Triệu Đức Phương đã từ từ tỉnh lại, mơ hồ nói: “Kỳ Thụy à? Có chuyện gì sao?”.

“Hả, vương gia tỉnh rồi sao, ngoài kia có rất nhiều sĩ tử thi đậu chờ vào bái kiến, vương gia có muốn gặp họ không vậy?”.

“Ừ, bảo bọn họ vào phòng khách đợi một chút”. Triệu Đức Phương duỗi thẳng người trên chiếc ghế, từ từ đứng lên, Bình Nhi tiến lên giúp cậu sửa sang lại y phục.

“À, đợi chút”. Triệu Đức Phương đột nhiêu xoay người hỏi Cố Kỳ Thụy: “Khấu Chuẩn có trong số đó không?”.

“Có ạ”.

“Ồ”. Triệu Đức Phương bật cười: “Kêu anh ta không cần vào đây, cứ chờ ở cửa cung là được rồi”.

“Hả”. Cố Kỳ Thụy hơi bất ngờ, nhìn sang Lý Bình Nhi, chỉ thấy khóe miệng Triệu Đức Phương hiện lên nét cười tinh nghịch, trong lòng cũng hơi hiểu ra, bèn tuân lệnh rời đi.

Bên ngoài Nam Thanh Cung, mặt trời đã từ từ lặn về phía Tây.

Khấu Chuẩn lo lắng đi qua đi lại, nhìn sĩ tử ra ra vào vào cửa cung, lòng không rõ là cảm giác gì.

“Ê, Bình Trọng huynh, sao vẫn chưa vào vậy?”. Một tiến sĩ trúng cử cùng khóa đi ra, nhìn thấy Khấu Chuẩn vẫn còn ở cửa, thoáng chút ngạc nhiên.

“Hà hà”. Khấu Chuẩn chỉ có thể chắp tay cười đáp lại. Trời đất, nếu hắn biết là tại vì sao thì đã tốt rồi. Hắn chỉ thấy mình đứng ngoài cửa cung, nhìn người ta ra ra vào vào, thật sự là hết sức ngớ ngẩn. Triệu Đức Phương, rốt cuộc huynh có ý gì hả?

Mãi cho đến khi người đã thưa thớt hẳn, nắng chiều cũng đã tắt ngấm. Có một người hầu từ trong cung đi ra, đi tới bên cạnh Khấu Chuẩn: “Khấu tiên sinh, vương gia mời ngài vào trong”.

“Hả? Thật á?”. Khấu Chuẩn chờ đến bây giờ, nghe được câu này còn thấy khó tin.

Người hầu kia cười đáp: “Đương nhiên là thật rồi. Tiên sinh mời đi theo tôi”.

Khấu Chuẩn đi theo gã vào cung, giờ khắc này tâm tình của hắn còn kích động hơn cả khi bước vào đại nội. Mãi cho đến hôm thi đình ngày ấy, hắn mới tin rằng thì ra Triệu Đức Phương vẫn còn nhớ rõ hắn. Cuộc trò chuyện bên cạnh Tây Hồ kia không chỉ ghi khắc trong lòng một mình hắn không cách nào xóa đi. Nhìn thấy nụ cười quen thuộc trên khóe mắt của cậu ở đằng xa, lòng hắn đã chấn động thật sự. Khấu Chuẩn hiểu rõ, nụ cười như vậy, là bởi vì nhớ rõ hắn.

Đi qua lớp lớp đình viện, trước mắt hắn hiện lên một mặt hồ rộng rãi.

Trong ngôi đình bên hồ, có một người đang đứng.

Càng đến gần thì hắn càng có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng cao thẳng đang thản nhiên đứng đón gió kia, khóe miệng cậu hơi cong, vẽ nên ý cười nhàn nhạt, trong con ngươi đã không còn thấy vẻ buồn bã đau thương ngày nào, thay vào đó là lấp lánh tự tin cùng ấm áp.

Khấu Chuẩn có chút thấp thỏm, cậu ấy đã không còn là đứa trẻ yếu ớt mà mình gặp ven Tây Hồ năm đó. Mình vẫn luôn khắc khoải mong gặp lại cậu ấy, nhưng đến lúc sắp đối diện với nhau, lại chợt phát hiện ra mình không hề chuẩn bị để biết phải đối mặt như thế nào.

Khi Khấu Chuẩn đi đến bên cạnh, Triệu Đức Phương quan sát hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, huynh đã khoác lên mình khí chất văn nhân xuất chúng rồi đây. Nhìn thấy sắc mặt Khấu Chuẩn không được thư thái cho lắm, Triệu Đức Phương mỉm cười mở miệng:

“Khấu Chuẩn, lâu nay vẫn khỏe chứ?”.

“Vương gia”. Khấu Chuẩn chắp tay thi lễ.

“Ồ? Khấu Chuẩn à, ngươi không biết sao, gặp bản vương là phải quỳ xuống đó?”. Vẻ mặt Triệu Đức Phương tràn đầy tinh nghịch.

Khấu Chuẩn không hề biến sắc, đường hoàng nghiêm chỉnh đáp: “Vương gia, tân khoa trạng nguyên đến đây xin gặp, có phải ngài cũng nên lập tức đón tiếp hay không?”.

“Ha ha…”. Triệu Đức Phương bật cười: “Sao ngươi không nói giọng Thiểm Tây nữa?”.

“Hả?”. Khấu Chuẩn không ngờ sẽ bị hỏi đến vấn đề này, nhất thời đứng ngây ra.

“Ha ha ha ha”. Triệu Đức Phương không nhịn được bật cười thành tiếng, mãi cho đến khi mặt Khấu Chuẩn đã đỏ bừng lên, Triệu Đức Phương mới ngừng cười: “Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa. Lên đây ngồi đi!”.

Nước trà và điểm tâm đã được đưa lên, Triệu Đức Phương ngồi xuống, đợi Khấu Chuẩn cũng ngồi vào vị trí rồi, cậu mới nhấc chén trà lên, cúi đầu thổi lá trà, thong thả nói:

“Nếu như không bắt ngươi chờ đến bây giờ, sao bản vương có thời giờ nhàn nhã trò chuyện với ngươi thế này?”.

Khấu Chuẩn ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn cậu uống ly trà thơm ngát. Thì ra là vì thế sao? Vậy thì mình cũng phải giải thích rõ ràng mới đúng, thế nhưng mình biết mở miệng thế nào đây?

“Vương gia, thật ra Khấu Chuẩn…”.

“Ấy, ngươi không cần giải thích. Ta biết rõ, tình nghĩa bạn bè không nên lấy quyền thế địa vị ra so sánh. Đây là lời ngươi nói đúng không?”. Triệu Đức Phương đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt nhìn ra mặt hồ xa xa.

Khấu Chuẩn thoáng xúc động, thì ra cậu ấy vẫn còn nhớ rõ, ngay cả những lời hắn viết trong thư, cậu ấy cũng đều nhớ rõ.

“Vương gia…”.

“Khấu Chuẩn, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi vì cái gì mà nỗ lực thi cử, lên kinh ứng thí?”. Triệu Đức Phương không hề nhìn hắn, ánh mắt xa xăm, giọng nói cũng hết sức mơ hồ.

“Tất nhiên là vì…”. Nói đến đây, Khấu Chuẩn đột nhiên phát hiện Triệu Đức Phương đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt nghiêm nghị thoáng hiện tia rét lạnh. Đáp án đã đến bên miệng lại bị chặn lại nơi cổ họng, yên lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: “… đền đáp quốc gia”.

Triệu Đức Phương khẽ nhướng mày, đôi môi thắm đỏ đượm ý cười. Cậu đứng dậy, đứng ở bên đình, gió đêm nhẹ nhàng cuốn theo tâm sự trong lòng: “Vậy thì, sao lại viết lá thư kia?”. Giọng nói rất nhẹ, theo gió quanh quẩn bên tai Khấu Chuẩn.

Khấu Chuẩn yên lặng đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu: “Vương gia, tôi nói ra rồi, ngài chớ có cười chê”.

“Ừ”.

“Là bởi vì… là bởi vì ngài cô đơn như vậy. Chỉ cần nhìn ngài thôi, đã cảm thấy được sự cô đơn của ngài thấm vào tận cõi lòng.”

Đáp án đơn giản này lại giống như hòn đã lớn ném xuống mặt hồ, nước văng tung tóe làm cho Triệu Đức Phương cũng phải ngẩn ngơ.

Khấu Chuẩn không hề phát hiện, vẫn nói tiếp: “Ngày ấy ở Tây Hồ, vẻ cô độc kinh diễm hiếm thấy giữa thế gian ấy đã giục tôi tiến lên bắt chuyện, thành ra mới nhận nhầm vương gia. Sau đó, biết được chuyện ngài ở Hàng Châu, mới ngẫm lại cuộc gặp gỡ Tây Hồ trước đó, ít nhiều hiểu ra cảnh ngộ của vương gia. Trong lòng không hiểu sao lại kích động đến không thể khống chế, thành thử mới viết ra lá thư kia, khiến vương gia cười chê như vậy”.

Triệu Đức Phương hồi lâu không đáp, chỉ có ánh mắt là ngập tràn ấm áp.

“Vậy bây giờ thì sao?”.

“Bây giờ?”.

“Bây giờ ngươi vẫn cảm thấy ta rất cô độc sao?”. Triệu Đức Phương nhìn ra mặt hồ, nhẹ giọng nói.

Khấu Chuẩn bất ngờ quay đầu lại. Dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt Triệu Đức Phương đầy mờ mịt, không nhìn ra là tâm trạng gì, khóe miệng kiêu ngạo vẫn vẽ nên nụ cười thường trực.

“Vẫn cứ một thân một mình, tự lực chèo chống”. Khấu Chuẩn đáp lại không nghĩ ngợi.

Đôi ngươi ấm áp của Triệu Đức Phương dần nhạt nhòa.

“Vương gia?”.

“À, Khấu Chuẩn, ngươi hơn ta hai tuổi đúng không?”.

“Đúng vậy”. Khấu Chuẩn hơi bất ngờ.

Triệu Đức Phương quay đầu nhìn hắn: “Vậy sau này có phải ta nên gọi ngươi một tiếng Bình Trọng huynh hay không?”.

Khấu Chuẩn kinh ngạc nhìn Triệu Đức Phương, sự ấm áp trong ánh mắt đối phương như thấm sâu vào trong tim hắn, nỗi kinh ngạc đột nhiên bủa vây như muốn nuốt chửng toàn thân.

“Khấu Chuẩn không dám nhận. Vương gia cứ gọi tên của Khấu Chuẩn là được rồi”.

“Được, cứ tùy huynh thôi.”

Khấu Chuẩn đến bàn đá nhấc chén trà lên: “Khấu Chuẩn lấy trà thay rượu, kính vương gia”.

Triệu Đức Phương cũng cầm chén trà, nhưng không hề uống mà cúi đầu nói: “Khấu Chuẩn, mặc dù hôm nay chúng ta kết thành bạn bè, nhưng nếu có một ngày, huynh làm hổ thẹn quốc gia…”.

“Vương gia”, Khấu Chuẩn tranh lời: “Khấu Chuẩn hiểu rõ, Khấu Chuẩn đảm bảo không có ngày đó. Nếu thân đã ở triều đường, thì nhất định dốc lòng báo quốc”.

Triệu Đức Phương ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ kiên quyết của Khấu Chuẩn khiến cậu không khỏi ấm lòng.

Giữa bóng đêm, một mình Triệu Đức Phương đi dưới hành lang đình viện.

Gió xuân tháng ba vẫn thấm lạnh, nhưng không xua đi được hơi ấm trong tim, cứ tưởng mình che giấu rất giỏi, ai ngờ đã bị người ta nhìn thấu lâu rồi. Đây là thứ mà người kia vẫn nói, bạn bè đó sao? Nhưng vì cớ gì sau khi có được lại cảm thấy bất an đến vậy?

“Khấu Chuẩn, đừng để ta phải thất vọng đấy.”

Triệu Đức Phương lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

Trong tòa thành này, những thứ vừa tươi đẹp thuần khiết lại có thể vững vàng không biến đổi, thật sự quá ít quá ít rồi.

Nếu những thứ đẹp đẽ không thể dài lâu, thì phải làm sao mới có thể giữ được niềm hạnh phúc? Là đã có được mà lại mất đi, hay vốn dĩ chưa từng có được?

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 19: Tương giao


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp