ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 16: Hồi kinh

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 16: Hồi kinh

Xuân tiết, tiếng chúc mừng buồn chán của các sứ thần qua lại bên tai.

Đức Phương tự ép mình không nghĩ tới gia yến đã qua nữa. Cậu có chút tự giễu, nếu như đã quyết định trở lại, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Trái lại, cậu thường xuyên nghĩ tới bên Tây hồ trời tuyết ngày ấy, nghe được khẩu âm Thiểm Tây của thiếu niên kia. Cứ nhớ lại vẻ mặt cùng thần thái của hắn lúc đó, Đức Phương lại không nhịn được cười. Cậu chưa từng thấy qua kẻ nào hấp tấp lỗ mãng như vậy.

Cố Kỳ Thụy vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng này: Đức Phương cầm trong tay cuốn “Tả Truyện”, mắt nhìn ra cửa sổ, khóe miệng mang theo tia cười. Từ lúc từ Tây Hồ trở về, không hiểu tại sao Vương gia thường cười như vậy. Cũng tốt, tâm cậu tích tụ quá nhiều thứ, cười nhiều mới có lợi cho thân thể.

Cố Kỳ Thụy cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay mình, thầm thở dài một tiếng, chỉ sợ tấm thiệp này sẽ khiến cậu cười không nổi nữa.

“Vương gia…”

“Hả?”

“Đây là tấm thiệp thỉnh an mà đại thần đưa tới.”

“Không phải đã nói không cần cầm tới sao? Tất cả đều như nhau, ta không muốn xem.”

“Vương gia… Thiệp này… Ngài cứ nên xem qua là hơn.”

Đức Phương có chút kỳ quái, ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Kỳ Thụy, tay tiếp nhận thiệp thỉnh an màu đỏ. Cậu mở ra nhìn mấy dòng, sắc mặt liền lạnh lại.

“Đây là chuyện gì?”

“Thần vừa qua chỗ sứ thần hỏi, có người nói mạng lưới tình báo của Liêu quốc phía sau Chu gia có thể bắt gọn một mẻ đều là do công lao của hắn. Hơn nữa hắn còn nói mình chính là mật thám của tri châu Hàng Châu phải tới Chu gia, ẩn nấp nhiều năm đợi hôm nay…”

“Cái gì? Lẽ nào Hoàng thúc tin tưởng?”

“Trong tay hắn có thư tín tri châu tự tay viết làm chứng. Bệ hạ vì hắn có công, lại từng trúng tiến sĩ, cho nên đã thưởng cho hắn rồi.”

“Lẽ nào không có chứng cứ có thể chứng minh hắn là gián điệp sao?”

“Tri châu Hàng Châu hiện tại đã chết. Chu nhị cùng Thiết Lang Song Sát cũng đều mất mạng, Chu đại đang lẩn trốn, chết không đối chứng.”

“Những người ở Sở Châu thì sao? Còn có ta, lẽ nào ta không phải nhân chứng?” Đức Phương cả giận nói.

“Những người bắt được ở Sở Châu trước đại đường đều mắng hắn là Tống nhân gian trá. Mà hắn ở trước mặt bệ hạ cũng nói qua, bởi vì ngay từ đầu không biết thân phận của Vương gia ngài nên xảy ra một chút hiểu lầm, cho nên có thù riêng…” Thanh âm Cố Kỳ Thụy ngày càng thấp.

Trong mắt Đức Phương hiện lên một tia lo nghĩ, người này có tâm cơ như vậy, mình đã quên mất phải đề phòng hắn, chết tiệt!

Cậu ném tấm thiệp lên bàn, ngừng một khắc mới nói:

“Kỳ Thụy, trận đấu này, chỉ sợ chúng ta không thắng nổi rồi.”

Cậu nói xong bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ còn lại tấm thiệp đang mở, dòng đầu tiên chình ình hiện ra: “Thần Truyền Vận Sứ Đông Lộ Quảng Nam Bàng Tịch bái kiến Bát Hiền Vương điện hạ…”

Đã nhiều ngày qua, dân chúng trong thành Hàng Châu ngoại trừ chuẩn bị cho cái Tết, thì chuyện thích thú nhất chính là đàm luận về thiếu niên Bát Hiền Vương. Trong tửu lâu trà quán, chỉ cần là nơi có người tụ tập, thì luôn xuất hiện một hai người đứng ra tuyên bố đã từng gặp Bát Hiền Vương, kể cho những người vây quanh nghe vị Bát Vương niên thiếu này đã dũng mãnh phi thường ra sao, đấu trí vô địch diệt gian thương Liêu Quốc thế nào. Người nói cao hứng bừng bừng, người nghe cũng phát ra những tiếng trầm trồ thán phục. Hôm nay, từ trên xuống dưới thành Hàng Châu đều biết Đại Tống có một vị Bát Hiền Vương dọc ngang sơn hà.

Đức Phương cùng Cố Kỳ Thụy ngồi vị trí cao nhất trong quán trà giữa chợ, Đức Phương vừa ăn một chiếc bánh bao hấp, vừa nghe bên dưới tiếng người kể chuyện truyền đến, nội dung chính là những thứ liên quan đến mình.

“Phải nói vị Bát Hiền Vương Triệu Đức Phương này chính là một nhân vật khó lường. Tuổi tác không lớn, nhưng võ công cái thế, sinh ra đã mi dày mày kiếm, cao to vạm vỡ…”

Đức Phương rốt cuộc không nhịn được, một miệng nước trà không thể phun ra, cổ gắng nuốt vào trong bụng, cười đến ho sặc sụa.

Ngày lên đường về kinh đã định rồi, ngay sau Tết Nguyên Tiêu. Các sứ thần cũng đã phân nhóm lần lượt về trước.

Thừa dịp mấy ngày cuối cùng, Đức Phương dự định thăm quan Hàng Châu một chuyến. Dù sao mình cũng là đi giải sầu, đâu nghĩ gặp phải nhiều chuyện như vậy. Thành Hàng Châu này, đến đã hơn hai tháng mà cậu chưa một lần được an tĩnh ngắm nhìn thành thị nơi đây. Cậu dần hồi tưởng, hai tháng này, lại chỉ có ngày ấy Tây hồ ngắm tuyết là hài lòng nhất. Cho nên cậu không kiêng nể gì thoải mái cười to, đây là chuyện bao lâu chưa từng có.

Đang suy nghĩ, cầu thang bên kia xuất hiện một thư đồng bước vội lên, trực tiếp đi đến trước mặt Đức Phương, ánh mắt lấp lánh không dám ngẩng đầu, vội vội vàng vàng hành đại lễ với cậu, nói cực nhanh:

“Tiểu dân là Khấu Bình đến từ Thiểm Tây, thay thiếu gia gửi một phong thư đến công tử.” Hắn nói xong không đợi trả lời, để thư lên bàn rồi lập tức đi xuống.

Sự tình bắt đầu quá bất ngờ, kết thúc cũng đột nhiên, khiến cho Đức Phương và Cố Kỳ Thụy hai mặt nhìn nhau. Cố Kỳ Thụy ló đầu ra, kiểm tra phương hướng tiểu thư đồng ly khai. Góc đường có một thiếu niên đang đợi hắn, quả nhiên là thiếu niên Thiểm Tây ven hồ. Hắn quay đầu lại muốn nói với Đức Phương thì chỉ thấy cậu đã mở phong thư, một tập giấy dày, khoảng chừng năm sáu trang giấy, đều viết kín cả mặt.

Đức Phương cầm thư trong tay, sắc mặt biến ảo bất định. Lúc như muốn cười, lúc lại như muốn giận, thế nhưng càng xem đến cuối, sắc mặt Đức Phương càng trở nên trầm tĩnh. Lẳng lặng đọc xong tờ cuối cùng, cậu gập gọn thư lại, thu vào ống tay áo, ngẩng đầu thấy Cố Kỳ Thụy đang lo lắng nhìn mình, vì vậy mỉm cười, “Không có gì, chúng ta trở về đi!”

Trên đường trở về, Cố Kỳ Thụy rốt cuộc nhận thấy lá thư này nhất định không tầm thường. Cả chặng đường Đức Phương đều cúi đầu mà đi, không hề quan tâm chuyện xung quanh, chìm đắm trong nỗi lòng của chính mình.

Tết Nguyên Tiêu náo nhiệt vừa qua, trước cửa đình viện Chu gia dàn đầy xe ngựa cùng nghi trượng. Bên ngoài có không ít bách tính nghe tin mà đến, ngoài cửa rộn ràng nhốn nháo, âm thanh không ngớt.

“Ê, xem kìa, Bát Hiền Vương ra rồi.”

Trước mắt là một thiếu niên tuấn tú, nhất thời cả đoàn người trở nên im ắng, tất cả đều an tĩnh lại.

Ánh mặt trời chiếu lên vị Vương gia niên thiếu một thân cẩm bào bạch sắc, phản xạ quang mang nhu hòa. Bên hông là đoản kiếm cổ, dây cột tóc kim sắc trong gió hơi phiêu động, con mắt sáng sủa cùng với bờ môi mang theo tiếu ý, đều lơ đãng toát ra khí chất bất phàm.

Cậu mỉm cười chắp tay chào bách tính đang vây xem, sau đó vén vạt áo lên xe.

Thân ảnh chói mắt tiêu thất trong khoảng khắc, cũng ngắn ngủi như lúc cậu xuất hiện. Thẳng đến khi nghi trượng lăn bánh, quan viên địa phương quỳ xuống hành lễ, hô to, “Cung tống Bát Hiền Vương thiên tuế!”, bách tính mới phản ứng được, nhất loạt quỳ xuống.

Đức Phương ngồi ở trong xe ngựa, bên tai nghe thấy tiếng hoan hô cùng cung tống liên miên không dứt của bách tính ven đường, nghĩ đến mình sắp phải một mình đến hoàng cung đại nội hắc ám, miệng bất giác cười khổ .

Lúc này, bên tai cậu đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ:

“Triệu Đức Phương! Triệu Đức Phương!”

Đức Phương quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, lúc này lại có ai dám hô lớn tên của cậu như vậy? Cậu xốc màn xe lên, thò người hướng ra ngoài nhìn lại.

Trong đám người ven đường thật sự có một thiếu niên đang đuổi theo xe ngựa. Hắn không ngừng nhảy dựng lên, phất tay liều mạng hô to: “Triệu Đức Phương! Ngươi chờ xem! Ta nhất định đến Đông Kinh tìm ngươi! Ngươi chờ đó!”

Theo từng vòng quay của xe ngựa, bóng thiếu niên không ngừng nhảy dựng lên cũng dần bị bao phủ trong đám người.

Cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy thân ảnh kia nữa, Đức Phương mới ngẩn ngơ buông rèm cửa, ngồi trở lại vị trí. Một lúc lâu sau, cậu nhoẻn miệng cười.

Đúng là hắn, thiếu niên Thiểm Tây kia, Khấu Chuẩn.

Đó là năm thứ hai Thái Bình Hưng Quốc.

Bát Hiền Vương nghi trượng hồi kinh.

Hoàng Đế cử hành nghi thức nghênh tiếp long trọng tại ngự nhai. Bách tính Đông Kinh xếp hàng dài hai bên đường hoan nghênh. Hoàng Đế trước mặt đông đảo bá quan văn võ cùng bách tính, ban thưởng Vương ấn, lại tự tay ban tặng một thanh kim giản [Một loại vũ khí giống như kiếm nhưng dày hơn và ngắn hơn, Hoàng Đế ban cho Đức Phương với tính chất trên đánh hôn quân dưới trảm gian thần, nhưng trong truyện chưa thấy Đức Phương sử dụng lần nào hết. Nếu nó có tác dụng thật thì Triệu Quang Nghĩa phải bị đánh cho nhừ tử rồi. Đồ hôn quân!!!].

“Đức Phương, thanh kim giản này tượng trưng cho quyền lực trẫm ban cho con. Sau này con có thể trên can gián hôn quân, dưới tru diệt gian thần, tiền trảm hậu tấu!” Hoàng Đế bưng thanh kim giản trong tay cao giọng nói.

Ánh nắng ngày đông chiếu vào mặt các vị triều thần, ai nấy đều kinh ngạc, cũng chiếu lên gương mặt tươi cười của Hoàng Đế. Thanh kim giản dưới ánh mặt trời phản chiếu kim quang.

Đức Phương đến gần, đưa hai tay tiếp nhận. Kim giản nặng nề đặt vào tay cậu, không xua đi được nghi hoặc trong lòng, đây là biểu tượng cho số phận an bài? Hoàng Đế kéo tay cậu, tới gần cậu, thấp giọng nói, “Đức Phương, hứa với trẫm, đừng tùy tiện bỏ đi nữa.” Âm thanh này rất nhỏ, chỉ có hai người họ mới có thể nghe được.

Đức Phương ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế.

Hoàng thúc mới ba mươi tám tuổi, giữa lúc tráng niên, thế nhưng thần sắc lại hiện ra một vẻ già dặn cứng cỏi. Trong ánh mắt không hề che giấu thân thiết cùng quan tâm, khiến cho ngực cậu như bị đánh mạnh một cái.

Cậu cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Bệ hạ, chất nhi có thể gặp mẫu thân không?”

Hoàng Đế cười vỗ vai cậu, “Đương nhiên có thể. Sau này con có thể tự do ra vào cung.”

Lúc này các vị triều thần đồng loạt quỳ rạp xuống, hô lớn, “Chúc mừng Bát Hiền Vương thiên tuế!”

Thanh âm lớn như vậy, khiên cho màng tai Đức Phương có chút nổ vang.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 16: Hồi kinh


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp