ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 15: Sơ ngộ

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 15: Sơ ngộ

Cuối cùng vẫn quay trở lại sân nhà Chu gia.

Trong phòng có một chậu than ấm nóng, xung quanh nồng nặc mùi thuốc. Cố Kỳ Thụy ngồi ở bên giường nhìn Đức Phương trong trùng trùng lớp chăn. Cậu chỉ để lộ ra một dải tóc đen, lông mi dài khép hạ. Mũi miệng đều giấu trong chăn.

Cậu ngủ rất nặng nề. Đã tròn năm ngày rồi, đại phu nói sức khỏe cậu đang dần khá lên. Mạch tượng bắt đầu bình ổn, gương mặt ngủ say chỉ còn chút tái nhợt, không còn thảm liệt đáng sợ như mấy ngày trước nữa.

Ngày ấy, nhìn cậu rơi xuống biển, lòng hắn như nứt toát ra. Hắn đã không rõ làm thế nào mà nhảy xuống được biển rộng, điên cuồng tìm kiếm cậu. Mà khi hắn đem Đức Phương cả người đều là máu từ trong nước lao ra, sắc mặt không còn chút sinh khí thì hồn phách bản thân đã bay mất không còn một mảnh.

Khi đại phu ở trong phòng tiến hành cữu chữa, hắn ngồi thấp thỏm ở ngoài cửa.

Đại phu nói vai cậu bị thương nặng, mũi phi tiêu trên lưng đang khép lại, vốn là chưa khỏi phong hàn, lại rơi vào nước biển ngày đông, hiện tại trở nên vô cùng nghiêm trọng. Mấy người thị vệ vội vã bưng từng chậu máu loãng cùng băng vải nhiễm máu đi ra đi vào.

Hắn không dám rời đi, cũng không dám tiến vào.

Nghĩ đến ngày ấy lúc chia tay, hắn nói với cậu, phải ngàn lần bảo trọng. Thế nhưng vừa rời khỏi ba ngày, chỉ ba ngày đã khiến cho Vương gia trẻ tuổi thần thái phi dương kia trở nên toàn thân đẫm máu, thập tử nhất sinh.

Hắn nhớ đến ngày ấy trong áng dương chiều tại đấu trường, ánh mặt trời sáng chói bao phủ lấy thiếu niên có chút ngại ngùng nhưng nụ cười hạnh phúc. Tiếng cười của Đức Chiêu điện hạ vẫn còn vang vọng bên tai, “Đệ đệ bảo bối của bản vương giao cho ngươi đó!”

Hắn rốt cuộc nhịn không được, che mặt dựa vào đại môn, nức nở vô thanh, nước mắt theo khe hở tuôn ra.

Hắn đã làm những gì rồi? Hắn là hung thủ đã hại cậu ra ngày hôm nay. Là hắn vì báo ân mà đẩy Đức Chiêu điện hạ vào cõi chết, là hắn hủy diệt đi toàn bộ tín nhiệm cùng kỳ vọng của thiếu niên kia, bức cậu rời cung. Hắn không xứng, không xứng để niên thiếu trước mắt mỉm cười, nói với hắn rằng: “Làm tốt lắm!”

Những ngày đông dưỡng thương chậm rãi trôi qua. Gần cuối năm, thành Hàng Châu mỹ lệ lại bắt đầu khôi phục lại phồn hoa của ngày xưa, thương nhân du khách lại náo nhiệt như cũ.

Thương thế của Đức Phương không thích hợp lặn lội đường xa, chỉ có thể tạm thời ở lại Hàng Châu dưỡng bệnh. Ngày giao thừa khả năng cũng phải đón ở đây rồi.

Hoàng Đế phải mấy vị sứ thần đưa thuốc, hỏi han ân cần.

Đức Phương choàng áo lông, ngồi dựa ở trên giường, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ hồng nhuận. Sứ thần Đông Kinh đang quỳ trước giường.

“Chúng thần khấu kiến Bát Vương thiên tuế!”

Gì? Đức Phương có chút kỳ quái: “Thế nào vô duyên vô cớ lại cho ta sống đến hơn chín trăm năm rồi?”

“Đây là bệ hạ căn dặn. Gặp mặt Bát Hiền Vương như gặp mặt bệ hạ. Mọi thứ đều phải nghiêm ngặt tuân thủ.” Sứ thần quỳ trên mặt đất nghiêm túc nói.

“A!” Ý gì đây? Đừng nói Hoàng thúc vì việc vừa rồi mà bắt đầu tín nhiệm ta? Đức Phương nhẹ nhàng nhăn mày.

“Bệ hạ phái chúng thần tới thăm Vương gia. Mặt khác còn muốn báo lại với Vương gia kênh đào ven bờ của thương đoàn Chu gia đã điều tra hết. Các đội thuyền đều đã quay về rồi. Kênh đào hai bờ sông cũng tăng mạnh phòng bị, xin Vương gia yên tâm dưỡng thương.”

“Ừm.”

“Mặt khác, chúng thần còn mang đến một tin tốt. Bệ hạ đã phái người khởi công xây dựng phủ đệ cho Vương gia tại phía Tây nội thành Đông Kinh, ngài còn tự mình đặt tên cho nơi này là Nam Thanh Cung.”

“Hả?” Đức Phương nhíu mày, đây là phần thưởng sao.

“Bệ hạ mong Vương gia cố gắng hồi cung sớm.” Sứ thần kia nhìn lên, có vẻ còn rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng Đức Phương đã không che giấu nổi bộ dạng mệt mỏi, rõ ràng là thái độ tiễn khách rồi.

Cố Kỳ Thụy ở một bên, thấy cậu như vậy liền nói: “Đại nhân đường xa khổ cực, không bằng hôm nay tạm thời nghỉ ngơi ở đây đi.”

Sứ thần kia giương mắt, thấy Đức Phương đã đóng mắt, bất đắc dĩ đứng dậy cáo lui.

Sứ thần vừa đi, Đức Phương lập tức mở mắt vô cùng tỉnh táo, từ trên giường nhảy xuống.

“Vương gia?” Cố Kỳ Thụy kinh ngạc nhìn cậu, vội vàng kéo cậu lại, “Ngài từ từ một chút, cẩn thận động vết thương.”

“Buồn bực một tháng rồi. Kỳ Thụy, ngươi xem, ta đã khỏe như voi rồi. Có thể ra ngoài đi dạo không?” Đức Phương đã rất lâu rồi không rời khỏi phòng, cậu nghĩ mình thật sự không chịu nổi cuộc sống dưỡng thương cả ngày đọc sách chẳng có chút thú vị nào thế này.

“Vương gia, khí trời bên ngoài rất lạnh, không thích hợp ra ngoài đâu!” Cố Kỳ Thụy nhẹ nhàng khuyên can.

“Vậy đi gần một chút?”

“Không ổn!”

“Cố Kỳ Thụy!” Đức Phương nghiêm nghị quát dẹp đường: “Ngươi dám không nghe lời?”

Cố Kỳ Thụy thấy cậu phát hỏa, ngực nhất thời đau khổ vô cùng, lập tức quỳ xuống: “Điện hạ, Cố Kỳ Thụy vốn là người điện hạ nên giết. Điện hạ muốn xử lý tiểu thần thế nào, tiểu thần đều tình nguyện nhận lấy.”

“Ngươi!” Đức Phương vốn chỉ muốn đe dọa hắn một chút, không nghĩ tới hắn lại muốn sống muốn chết như vậy, thật khiến y có chút tức giận: “Thôi được rồi! Ngươi lui xuống đi!” Cậu nói xong ngồi trở lại giường, cầm lấy quyển sách úp vào mặt, không để ý đến hắn nữa.

Cố Kỳ Thụy chậm rãi đứng lên, nhìn Đức Phương một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lặng lẽ lui ra ngoài.

Đức Phương ngồi một mình buồn bực lật xem từng trang sách. Bầu trời bên ngoài dần âm trầm, một lát sau đổ xuống chút hoa tuyết. Đức Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận ném sách sang một bên, kéo chăn qua quá đầu, tự mình chui vào ổ chăn.

Mãi cho đến trưa, đến giờ uống thuốc thì có người tiến vào.

“Vương gia, mời ngài dậy uống thuốc.” Là tiếng của một nữ tử.

Đức Phương chậm rãi xoay người ngồi dậy, nhìn nàng ta rất lạ mặt, có chút kỳ quái, “Sao lại là cô? Cố Kỳ Thụy đâu?”

“Cố thống lĩnh đang quỳ ở bên ngoài thỉnh tội.”

“Hả?” Đức Phương kinh ngạc, khoác áo đi ra cửa.

Bên ngoài tuyết đã rơi nửa ngày, Cố Kỳ Thụy đang ở đình viện trước phòng quỳ thẳng tắp. Hoa tuyết rắc lên người hắn một tầng sương trắng. Hắn nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, thấy Đức Phương đang đứng ở cửa phòng nhìn hắn.

“Ngươi vào đây!” Đức Phương quay người để lại một câu.

Cố Kỳ Thụy đứng lên, theo vào trong, lại quỳ xuống.

Cho thị nữa lui, Đức Phương ngồi xuống bên cạnh bàn, tự rót ra một ly trà nóng, nhàn nhạt nói:

“Có phải ngươi không còn muốn ở bên cạnh ta nữa?”

Cố Kỳ Thụy kinh hãi, ngẩng đầu nhìn cậu: “Vương gia…”

“Nếu như không muốn, ngươi có thể nói thẳng. Không cần phải như vậy.”

“Tiểu thần…” Cố Kỳ Thụy vội vã muốn biện bạch, thế nhưng nghĩ lại, hắn còn mặt mũi nào nói muốn ở lại nữa, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn nuốt xuống câu nói đã đến bên miệng kia.

Đức Phương ngồi xuống thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được. Ngươi đi rồi, Hoàng thúc sẽ lại phái tai mắt khác đến bên cạnh ta. Một lần nữa làm quen với người bên cạnh, thật không phải chuyện dễ dàng.”

Cố Kỳ Thụy cúi đầu không dám nhìn cậu.

Một bàn tay trắng nõn bưng chén trà nóng hổi xuất hiện ngay trước mắt hắn. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải con mắt tinh lượng của Đức Phương.

“Uống chén trà cho ấm đi.” Thanh âm trong trẻo vang lên bên tai.

Cố Kỳ Thụy cũng không nhịn được nữa, trong mắt bắt đầu có tia sáng lóe ra, nhưng bám bên bờ mắt không thể chảy xuống. Hắn gục xuống mặt đất: “Vương gia!” Lưng hắn hơi run, trên mặt đất thấm xuống hai giọt lệ nóng.

“Ngươi cái dạng này, chính là vẫn muốn ở lại đúng không?” Đức Phương mỉm cười.

“…”

“Tốt lắm. Buổi chiều bản vương muốn đi dạo Tây Hồ. Ngươi chuẩn bị đi!”

“A?” Cố Kỳ Thụy cho rằng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn thấy Đức Phương cười trong trẻo.

“Đây là trà của ngươi!” Đức Phương đưa chén trà đến trước mặt hắn, “Uống xong thì mau đi thôi.” Cậu nói xong trở lại giường, ôm lấy sách, không để ý đến hắn nữa.

Hiện tại đang là trận tuyết đầu tiên của mùa đông, mặt nước Tây Hồ không có tung tích mấy loài thủy sinh, chỉ có hoa tuyết bay bay đáp xuống, rung động một chút mà thôi. Du khách lại càng lác đác.

Cố Kỳ Thụy thật sự không nghĩ ra, thế này có cái gì đáng ngắm chứ? Càng không hiểu mình thế nào lại ù ù cạc cạc đồng ý mang Vương gia đến bên Tây Hồ đại tuyết này.

Trên người Đức Phương bọc một lớp áo khoác lông cừu. Dưới áo choàng chỉ lộ ra một khuôn mặt, bị gió lạnh thổi nên đỏ ửng, mũi cũng bị đông lạnh đến đỏ ửng, thế nhưng con mắt lại sáng đến lấp lánh.

“Kỳ Thụy, ngươi có biết hay không, Liễu Tông Nguyên đã từng làm câu thơ thế này: “Thiên sơn phi điểu tuyệt, vạn kính nhân tung diệt. Cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết” [Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, dịch thơ Tản Đà: Nghìn non mất bóng chim bay, muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không. Kìa ai câu tuyết bên sông, áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.] Chính là cảnh tượng này đó!

“Vương gia, đã rất lâu rồi. Chúng ta trở về đi!”

“Trời ơi, ngươi thật là… Ngươi đi đến chợ mua chút đồ ăn đi. Ta ở chỗ này chờ ngươi.”

“Vương gia?”

“Đi nhanh đi!”

Đã từng thấy qua sự bướng bỉnh của cậu, Cố Kỳ Thụy chỉ có thể ly khai.

Bên bờ chỉ còn lại một mình Đức Phương. Hoa tuyết phiêu tán khắp nơi, bốn phía an tĩnh khiến cho cậu gần như cho rằng ở đây chỉ có một mình mình. Trên hồ không có chút gió nào, chỉ cảm thấy tâm tình cũng lặng như mặt nước. Tình tự dần theo hoa tuyết tán loạn bay.

Ra ngoài một chuyến, trải qua nhiều chuyện như vậy khiến cậu hiểu rõ một điều.

Điều mà mẫu thân nói đêm kia thật đúng, tâm cậu không thể ly khai hoàng cung. Cho dù người có thể rời khỏi, nhưng tâm vẫn cứ lưu lại trong triều đình. Cậu mãi mãi không thể quên được trách nhiệm của con cháu Triệu gia. Trốn trách là một lựa chọn sai lầm.

Như vậy cứ trở về được rồi.

Đức Phương vươn tay, hoa tuyết bay tán loạn , lạc vào lòng bàn tay cậu rồi chảy ra, có một cảm giác mát lạnh thấu nhập cơ thể.

Bận tâm làm gì nguy cơ bốn phía, để ý làm gì vách đá cheo leo. Trở lại đối mặt với thứ mình nên đối mặt, làm thứ mình nên làm, đời người cứ giản đơn như vậy là được.

Cố Kỳ Thụy, tuy rằng cậu có thể giữ hắn lại, nhưng một góc nhỏ sâu trong nội tâm cậu vẫn không thể nào tha thứ cho hắn, cậu hiểu rõ, cho dù Cố Kỳ Thụy là thị vệ tốt nhất, cũng không thể trở thành bằng hữu có thể chia sẻ tâm can.

Khóe miệng cậu nhếch lên một tia cười.

Mình vẫn cứ lẻ loi như cũ đi.

Có lẽ tương lai cậu vẫn sẽ cô độc trong hoàng cung đại nội đầy rẫy dã tâm cùng tranh đấu. Mẫu thân, kỳ thực người đã sớm nhìn thấu rồi, đúng không?

Hoa tuyết dần dần phủ đầy một thân cậu. Áo choàng gấm trắng trong tuyết hơi bị gió xốc lên, lộ ra thần sắc thê lương của cậu, khóe miệng lại vẽ nên một tia cười yếu ớt như có như không.

“A…” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người.

Đức Phương kinh ngạc quay đầu lại. Trước mắt cậu là một thiến niên tuổi tác xấp xỉ cậu, vóc dáng lại cao hơn cậu nửa cái đầu, mày kiếm mắt sáng cùng một thân trang phục thư sinh, khí chất cũng không tầm thường.

Thiếu niên kia nhìn thấy Đức Phương quay lại nhìn mình, mặt không hiểu sao lại đỏ lên, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng vừa chạm đến con mắt của Đức Phương thì lại không phát ra lời được.

Đức Phương nhìn hình dạng hắn rụt rè bất an thì có chút buồn cười, nghĩ mình cũng đâu phải con gái, hắn đỏ mặt làm cái gì? Cậu vừa định mở miệng thì thiếu niên kia lại đột nhiên cố lấy dũng khí:

“Cô nương, ta từ Thiểm Tây tới đây. Ta vô cùng khuynh mộ cô nương, nếu như cô nương nguyện ý, có thể cho tại hạ biết quý tính hay không? Quý phủ ở nơi nào?”

“A!” Sự cường điệu kỳ quái của đối phương khiến Đức Phương trợn tròn mắt, mất đến nửa ngày rốt cuộc mới hiểu được.

“Ha ha, ha ha, ha ha!” Cậu không nhịn được cười rộ một trận, cười đến cả người run lên, một hồi lâu vẫn chưa dừng lại được.

Mà thiếu niên Thiểm Tây kia lại càng thêm sợ hãi, thế nào một tiên tử vừa xuất thần không nhiễm khói sóng chớp mắt đã phát điên rồi?

Đức Phương thấy hắn đờ người ra, càng nghĩ càng buồn cười, lần này quả thực là cười đến không thể vãn hồi.

Thiếu niên Thiểm Tây kia có chút tức giận: “Cô muốn làm cái gì?”

Đức Phương cười đến không thở được, kết quả động đến vết thương, đau đến lay động một chút. Phía sau đột nhiên có một cánh tay vững vàng đỡ lấy cậu, là Cố Kỳ Thụy đã trở về.

“Vương gia? Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Kỳ Thụy có chút kinh ngạc nhìn biểu tình Đức Phương, không biết là đau đớn hay vui vẻ, nước mắt còn đọng ở khóe mắt.

“Vương gia?” Thiếu niên Thiểm Tây kia càng thêm trợn tròn mắt: “Ngươi là nam tử sao? Ngươi lại có thể là một nam tử?”

Đức Phương không dám cười nữa, cố nhịn lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng nói:

“Tại hạ Triệu Đức Phương, nhà ở nội thành Đông Kinh.” Sau đó còn bỏ thêm một câu: “Còn nữa, ta là nam tử.” Cậu nói xong, thực sự nhịn không được lại cười ra tiếng.

Thiếu niên Thiểm Tây đối diện đỏ mặt, trong mắt không biết là phẫn nộ hay kinh ngạc.

“Được rồi, Vương gia. Mau mau trở về thôi!” Cố Kỳ Thụy thấy cậu kỳ quái như vậy thì lo lắng vô cùng.

“Ừm.” Đức Phương đáp một tiếng, hướng về phía thiếu niên Thiểm Tây kia, “Xin lỗi ta phải đi rồi!” Cậu rất sợ không nhịn được lại cười nữa, vì vậy nhanh chóng cùng Cố Kỳ Thụy ly khai.

Ven hồ chỉ còn lại một thiếu niên Thiểm Tây ngây ngốc đứng lặng trong tuyết, hồi lâu không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên quang mang không biết là thất vọng hay kinh ngạc.

Một lát sau, một thiếu niên mặc trang phục thư đồng chạy tới mở ô cho hắn: “Ôi, thiếu gia. Hôm nay cậu thật mất mặt quá!”

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 15: Sơ ngộ


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp