ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 11: Chu phủ

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 11: Chu phủ

“Nhị đông gia.” Đức Phương đi tới trước mặt Chu nhị thiếu gia chắp tay thi lễ: “Thực sự xin lỗi, đây là một hạ nhân của ta, từ Đông Kinh đến đây tìm ta. Xem ra ta không tiện đến quý phủ rồi.”

Chu nhị thiếu gia có chút bất ngờ, lập tức nói: “Vậy để hắn đi cùng là được rồi!” Hắn nói xong quay người nhìn thoáng qua Bàng Tịch, Bàng Tịch ngẫm nghĩ nhìn Cố Kỳ Thụy phía sau Đức Phương, nhìn ra ánh mắt của Chu nhị thiếu gia, liền cười nói: “Cùng nhau đi là được. Triệu công tử không cần quá khách khí!”

Thấy mặt Đức Phương hiện lên vẻ do dự, Chu nhị thiếu gia liền nói: “Đúng đúng, không cần khách khí. Triệu công tử đừng do dự nữa, mời lên xe đi!”

“Vậy… Đành phải quấy rầy rồi!”

Đoàn người lên xe ngựa, Đức Phương cùng Cố Kỳ Thụy ngồi cùng một xe. Chu nhị công tử cùng Bàng Tịch ngồi một xe ở phía trước, theo sau chính là đôi phu thê kỳ quái kia.

Đức Phương lặng lẽ xốc màn cửa sổ lên, chỉ thấy nhiều đoàn xe ngựa tụ tập tại bến tàu, bắt đầu vận chuyển hàng hóa của Chu gia. Nhưng những cỗ xe ngựa này lại đi ngược lại hoàn toàn phương hướng của bọn họ.

Thật kỳ quái! Đức Phương cau mày nhìn về hướng những cỗ xe ngựa kia tiêu thất, quay đầu nhìn Cố Kỳ Thụy mới đột nhiên phát hiện, người hắn cao lớn như vậy lại thường xuyên lui tới những ngõ ngách nhỏ, hình dạng rất mất tự nhiên, bên người còn mang theo một cái bọc khiến Đức Phương khó hiểu.

“Cái gì đây?”

“A, đây là thuốc của Vương gia. Tiểu thần mang từ Đông Kinh đến đây.”

“Từ Đông Kinh đến đây ngươi vẫn luôn đeo trên người?” Đức Phương kinh ngạc.

“Vâng… Khi rời khỏi cung… tiểu thần không biết Vương gia đi đâu, sợ rằng đến chỗ hẻo lánh sẽ không tìm được thuốc… như vậy nguy to. Cho nên tiểu thần vẫn luôn mang theo nó trên người…”

Kinh ngạc còn chưa hết, trong lòng Đức Phương đã dâng lên chút ấm áp khó tả.

“Khổ cực cho ngươi rồi!” Đức Phương không nhìn hắn nữa, quay đầu nhỏ giọng: “Tới Chu phủ rồi, đừng gọi Vương gia nữa!”

Xe ngựa đi thêm một lúc nữa thì ngừng.

Cố Kỳ Thụy nhảy xuống xe, vén màn xe ra, Đức Phương bước xuống nhìn Chu phủ một lượt.

Đại môn không có gì đặc biệt, thế nhưng vào cửa, đi qua các gian phòng, Đức Phương mới phát hiện đình viện Giang Nam thật sự ngoài sức tưởng tượng. Nội đình, đài các trong hoa viên tuy không lớn nhưng lại rất nhiều, đan xen vào nhau, hành lang gấp khúc quanh co qua những hòn giả sơn, khung cửa dựa bờ ao, cá hồng đùa trong nước, nước chảy róc rách, chim ca hát hoa tỏa hương, xướng lên đủ thứ âm thanh đan xen rộn rã. Cậu liếc mắt nhìn lại, thực sự chẳng biết đình viện sâu đến mấy phần. Nô bộc trong nhà đi qua đi lại cũng không thật rõ ràng, chỉ mơ hồ thấy vài bóng người mà thôi.

Chu nhị công tử thấy biểu tình của Đức Phương, đắc ý nói: “Công tử nghĩ sao?”

“A, quý phủ thật sự rất tao nhã lịch sự.”

“Mời công tử đi bên này!” Chu nhị công tử dẫn đường đưa bọn họ đi qua hoa viên, đi tới một phòng khách thì đẩy cửa nói: “Hôm nay Triệu công tử cứ nghi ngơi ở đây trước, ngày mai ta đưa cậu du ngoạn Hàng Châu!”

“Phiền huynh rồi!”

“Vị này…” Chu nhị công tử nhìn Cố Kỳ Thụy, “Chẳng biết xưng hô thế nào?”

“Hắn họ Tề. Để hắn ở cùng một phòng với ta.” Đức Phương nhanh miệng nói trước, “Ta đã quen buổi tối có người hầu hạ ở bên, làm những thứ như bưng trà rót nước. Cứ tùy ý chuẩn bị giường chiếu cho hắn là được.” Cậu cười nói với Chu nhị thiếu gia.

“Vậy… Ta đi phân phó hạ nhân. Công tử nghỉ ngơi đi. Khi nào đến bữa ăn ta sẽ cho người đến báo với công tử.”

“Ừm, đa tạ!”

Đức Phương thấy Chu nhị công tử ly khai, liền kéo Cố Kỳ Thụy vào trong phòng, đóng cửa sổ lại.

“Thiếu gia?”

Đức Phương kéo hắn ngồi xuống bàn, rót trà ra, chấm ngón tay vào trong chén, viết thật nhanh ra bàn, “Ngươi làm sao liên hệ với những bộ khoái kia?”

Cố Kỳ Thụy hiểu ra, cũng dùng phương pháp y hệt mà nói lại với Đức Phương, “Dọc đường lưu lại ký hiệu, đây là ký hiệu mà Lục Phiến Môn khắp kinh thành đều biết.”

“Có bao nhiêu người biết ta đang ở thành Hàng Châu?”

“Chỉ có hai người bộ khoái đi cùng đường với thuộc hạ.”

“Tối nay bí mật tìm họ, bảo bọn họ dùng danh nghĩa của ta đi báo với châu phủ các miền phụ cận gia tăng đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn người tiến vào Hàng Châu.”

 Cố Kỳ Thụy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đức Phương.

Đức Phương không để ý đến hắn, tiếp tục viết, “Chu gia tự ý vận chuyển vũ khí, lại đưa ta vào phủ, chắc chắn không phải chuyện tốt.”

Cố Kỳ Thụy kinh hãi, “Vậy ngài nên sớm rời khỏi chỗ này.”

“Không cần, ta tự có kế hoạch.”

Đức Phương viết xong, liếc mắt nhìn Cố Kỳ Thụy một cái, trong ánh mắt lộ ra kiên quyết cùng uy nghi khiến cho Cố Kỳ Thụy không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng. Đúng lúc này, tiếng của Bàng Tịch đột ngột vang lên: “Triệu công tử, ta có thể vào không?”

Cố Kỳ Thụy muốn chà tay xóa đi vệt nước trên bàn, Đức Phương đã ngăn cản hắn, cấp tốc lật úp cả chén trà, đẩy bàn phát ra âm thanh, sau đó lên tiếng đáp lại, “Mời vào!”

Bàng Tịch đi vào, nhìn thấy chén trà đổ ở trên bàn, nước còn nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.

Đức Phương ngại ngần cười, “Đứng dậy quá nhanh, làm đổ nước rồi.” Cố Kỳ Thụy thấy chữ viết đều đã bị ngập trong nước, mới đặt chén trở lại bình thường.

Bàng Tịch cười xán lạn, “Không có gì, ta chỉ muốn tới hỏi công tử có muốn tắm rửa một chút hay không?”, nói xong lại quan sát Đức Phương trên dưới một lượt, thần thái cùng ngữ khí đều mờ ám không nói nên lời.

“Ha ha, được. Thật làm phiền công tử chú ý rồi.” Đức Phương cười đáp lại.

Bàng Tịch mỉm cười rời đi.

Đức Phương ngồi xuống ghế, thở dài một hơi.

Mấy ngày xuất môn, tắm rửa một cái ngược lại cũng khiến tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Đức Phương ngồi ở trước gương, tóc dài rối tung, tự mình không thể tự chải được, đành phải hô to: “Kỳ Thụy!”

Cố Kỳ Thụy đẩy cửa tiến vào, vừa ngẩng đầu lên liền ngây ngốc tại chỗ. Thiếu niên hàng mi dài, đôi mắt sáng, thật sự đẹp khiến người chói mắt. Thẳng đến khi phát hiện ra ánh mắt thiếu niên kia dần trở nên lãnh liệt, hắn mới giật mình nhận ra vừa làm chuyện ngu xuẩn gì, liền lập tức tới gần:

“Thiếu gia…”

Đức Phương lạnh lùng đưa lược cho hắn, quay đầu không để ý đến hắn nữa.

Không lâu sau, có người đứng ở cửa thông báo, nói là phòng khách đã chuẩn bị tiệc rượu, mời bọn họ qua thưởng thức.

Đức Phương cùng Cố Kỳ Thụy chuẩn bị xuất môn.

Đi qua hành lang gấp khúc, cậu chỉ thấy trong hoa viên bóng nến chập chờn, tuy là trời đã dần vào đông, nhưng cành trúc vờn quanh khách phòng vẫn vô cùng tươi tốt.

Đức Phương quay đầu lại, vừa lúc thấy Cố Kỳ Thụy đang nhìn mấy cành trúc này, ánh mắt hai người chạm nhau, hiểu ý cùng cười. Họ đều hiểu rõ Chu gia an bài như vậy chính là để tiện theo dõi. Trong lòng Cố Kỳ Thụy không khỏi tán thưởng Vương gia thận trọng, rồi lại nghĩ đến cậu trở nên kín đáo như vậy, chỉ sợ cũng là do một hồi biến cố cung đình mà ra, mà hắn lại góp phần không nhỏ trong tràng kịch ấy, nhất thời cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Lần này nếu không thể bảo vệ Vương gia chu toàn, hắn chết vài lần cũng không đủ đền tội.

Ngồi ở giữa bàn trong phòng khách chỉ có Chu nhị cùng Bàng Tịch, bàn dưới thì có đôi phu thê kỳ quái cùng Chu chưởng quỹ, Cố Kỳ Thụy được người dẫn đến bàn dưới đó.

Đức Phương một mình đi vào phòng khách.

Sau khi chủ khách cùng ngồi yên vị, Chu nhị công tử cười nói: “Triệu công tử quả thực phong tư bất phàm, gia thế hẳn cũng bất phàm!”

“Cửa nát nhà tan, có gì đáng nói chứ!” Vẻ mặt Đức Phương thê thảm, “Ta vốn là chạy trốn khỏi nhà, còn nói cái gì gia thế bất phàm?” Hai câu này, vốn dĩ là lời nói thật trong lòng Đức Phương, nói đến thần sắc ảm đạm khiến cho khuôn mặt cũng trở nên tú lệ khác thường, đến mức khiến cho hai người ngồi đối diện không khỏi ngẩn ngơ.

“May mà Chu nhị công tử hiếu khách thu lưu, nếu không ta thật sự là không có chỗ để ở rồi!”

“Đâu có.” Chu nhị cười đáp, “Kỳ thực nhà ta vốn cũng rất nghèo, cũng nhờ phúc đức của Thái Tổ hoàng đế thì mới có ngày hôm nay. Không ngờ Thái Tổ đột nhiên băng hà, haiz, thật sự là con người không thể thọ được cùng thời đất mà.”

Bàng Tịch ở một bên cười nhạt, “Cái gì con người không thể thọ cùng trời đất? Chuyện trong cung không chừng còn có nguyên nhân khác.”

Lòng Đức Phương quặn thắt một trận, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

“Haiz, được rồi được rồi! Bàng huynh, trên bàn rượu không nên nói quốc sự.” Chu nhị thấy sắc mặt Đức Phương không tốt, vội vàng cười hai tiếng cho qua, “Triệu công tử, dùng bữa dùng bữa!” Hắn nói xong ân cần gắp thức ăn cho cậu.

Đức Phương định thần lại, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, “Chu công tử, ngày mai ta muốn đi thăm Tây Hồ, dự định trên đường đi sẽ vào hàng quán ăn uống, không trở lại đây dùng bữa nữa.”

“A…” Chu nhị do dự một chút, Bàng Tịch ở một bên đã tiếp lời: “Tốt. Ta là người Tô Châu Hàng Châu, không bằng ta dẫn công tử đi thăm thú!”

Đức Phương cười lạnh, “Không cần đâu! Sao dám làm phiền người phong nhã như Bàng tiên sinh. Ta vẫn thích tự khám phá hơn.”

“Cái này…” Chu nhị công tử thấy ánh mắt Đức Phương không lành, vì vậy kéo Bàng Tịch sang một bên, “Như vậy cứ để Triệu công tử cùng thuộc hạ của cậu ấy tự mình du ngoạn được rồi. Bàng huynh, huynh ở lại giúp ta làm mấy việc.”

Bàng Tịch mỉm cười không gắng sức nữa, “Vậy cũng được!”

Đức Phương có chút kỳ quái hỏi, “Sao không thấy Chu đại đông gia? Quý phủ chỉ có nhị đông gia sao?”

“A…” Chu công tử có vẻ rất thương cảm, “Đại ca của ta mấy năm trước ra ngoài vận chuyển hàng hóa gặp phải thổ phỉ, đến nay sống chết chưa rõ. Trong nhà chỉ có đại tẩu cùng nữ quyến, không tiện gặp khách. Cho nên cũng chỉ có ta cùng Bàng Tịch ở đây tiếp công tử đó.”

“Hả, nơi này lại có thổ phỉ hoành hành như vậy?”

“Mấy năm trước quanh thành Hàng Châu rất nhiều thổ phỉ.”

“Vậy sao!” Đức Phương thấy hắn không muốn nói nữa, vì vậy cũng không hỏi tiếp, bưng bát cơm lên ăn.

Ăn cơm xong, Đức Phương mượn cớ mệt mỏi mà trở về phòng sớm.

Bàng Tịch cùng Chu nhị đi tới thư phòng.

Chu nhị khép kín cửa, quay đầu nói với Bàng Tịch: “Ngươi thấy thế nào?”

“Không sai đâu!” Bàng Tịch xòe chiếc quạt trong tay ra, trên mặt lộ vẻ tự tin như định liệu, “Cậu ta nhất định là Bát Hiền Vương.”

“Ngươi nghĩ nó có thể phá hỏng kế hoạch của chúng ta không?”

“Hẳn là không, cậu ta chỉ biết chúng ta vận chuyển vũ khí, cùng lắm chúng ta bày trò cưỡng ép cậu ta mưu phản.”

“Lừa nó như vậy, rất hợp lý!”

Hai người nhìn nhau cười.

“Nếu chuyện này thành công, sau khi trở về phần thưởng tuyệt đối không ít.” Chu công tử cười cười.

Mắt Bàng Tịch sáng rực, “Ta không cần thưởng gì. Ta, chỉ cần một mình cậu ta thôi.”

“Ha ha, nhìn không ra ngươi cũng có sở thích này!”

“Nhìn thiếu niên như ngọc như vậy, có thể nào không động tâm sao?”

Hai người nhìn nhau, cười ha hả.

Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi qua từng trận, lá trúc lả tả hưởng ứng. Ánh trăng dần tiêu thất sau làn mây đen.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 11: Chu phủ


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp