ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 10: Tâm cơ

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 10: Tâm cơ

Lòng Đức Phương thầm căng thẳng, lập tức rời tay, dọn dàng mặt bao sạch sẽ, sau đó chuyển qua một góc, vốn muốn đi qua khoang chứa hàng, lại thấy trước mắt có một người, chính là nam tử đi cùng vợ lúc sáng.

“A, xin hỏi phòng bếp ở chỗ nào?” Đức Phương nhanh miệng hỏi trước.

Nam tử đó không nói lời nào, chỉ nhìn cậu vài lần, sau đó chỉ ra phía sau Đức Phương.

“Đa tạ!” Đức Phương vội vàng xoay người rời đi.

Người đàn ông mặt mũi uể oải kia thấy cậu ly khai thì xoay người đi vào khoang chứa hàng. Hắn nhìn qua trên dưới một lượt, không phát hiện điều gì dị thường, tiếp tục đi qua phía khác.

Đức Phương cảm thấy tim mình đập cực nhanh, cậu vừa chậm rãi đi vừa tự ổn định lại nỗi lòng.

Trường thương? Chu gia vận chuyển trường thương đến Hàng Châu làm cái gì? Nếu như trong bao đều là trường thương đầu thương, như vậy chắc chắn số lượng không hề nhỏ. Quan phủ vẫn nghiêm cấm dân thường buôn bán vũ khí số lượng lớn, số thương kia lớn như vậy, bất luận là bán cho người khác hay là tự tàng trữ thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Phụ hoàng vừa mất, chẳng lẽ bọn họ muốn thừa cơ loạn quốc? Sẽ không phải để ta tình cờ bắt gặp như thế chứ?

Tiến vào phòng bếp, cậu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu chưởng quỹ đang uống rượu nói chuyện cùng một thư sinh trẻ tuổi. Chu chưởng quỹ thấy Đức Phương đi đến, vội vàng đứng lên, “Tiểu công tử, muộn như vậy rồi cậu còn đến đây làm gì?”

“A, vừa rồi ta đi cùng Ngô lão tiên sinh cho nên bỏ mất bữa cơm tối. Bây giờ đến xem… có gì ăn được không!”

“Tốt quá tốt quá! Vẫn có câu tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ. Mời cậu đến đây, đến đây!” Chu chưởng quỹ mời cậu ngồi xuống, lại giới thiệu cho cậu vị thư sinh bên cạnh: “Vị này tên là Bàng Tịch của thành Đan Châu, một nhân tài học rộng hiểu sâu, chính là bạn tốt của nhị đông gia nhà chúng tôi.”

Vị thư sinh kia hành lễ với Đức Phương, ánh mắt lại dừng lại trên mặt cậu, mỉm cười vô cùng chuyên chú. Đức Phương bị nhìn đến khó chịu, thầm nghĩ kẻ này tuy rằng khuôn mặt văn nhã nhưng thần tình thật không kiêng nể gì ai.

“Không biết tiểu công tử là…”

“Triệu Phương của Phủ Khai Phong.”

“A, Triệu công tử. Hân hạnh hân hạnh. Không biết công tử một mình đến Hàng Châu làm gì?”

“Không hợp với người nhà, ra ngoài giải sầu, du sơn ngoạn thủy mà thôi.” Đức Phương ngoài miệng trả lời, nhưng trong lòng lại thầm tính toán, nếu đã muốn thăm dò, vậy thì cứ nói lời trong lòng các ngươi nghĩ là được rồi.

“Vậy thì Triệu công tử đã đến đúng nơi rồi đó, Hàng Châu hiện tại chính là danh thành của Giang Nam, phong cảnh như họa, vô cùng thích hợp ngao du!” Bàng Tịch cười đáp.

“Vậy sao? Chu chưởng quỹ, Chu gia của các ông tại thành Hàng Châu có phải cũng được coi là nhà giàu không?”

“A, tất nhiên rồi. Chu gia chúng tôi có thương hội đứng đầu đại giang nam bắc đó. Tại Hàng Châu, sợ rằng không có ai chưa từng nghe đến tên Chu gia chúng tôi đâu.” Chu chưởng quỹ có vài phần đắc ý.

“Thật hả?” Đức Phương giả vờ kinh ngạc.

Vừa cười vừa nói một hồi, Đức Phương rốt cuộc đã tìm hiểu ra được không ít chuyện của Chu gia. Sau đó, ăn cũng đã no rồi, cậu đứng dậy cáo từ. Trước khi rời đi, Đức Phương cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc theo ngay phía sau mình, khiến cậu không khỏi phát lạnh.

Đêm đã khuya, Đức Phương nằm ở trên giường, đầu quẩn quanh quá nhiều ý nghĩ nên không sao ngủ được, đành phải đứng dậy đi tới đuôi thuyền.

Kênh đào hai bờ sông rất vắng vẻ, chỉ có từng trận gió thanh lương cùng sóng lăn tăn trên mặt nước. Trên bờ thấp thoáng vài ngọn đèn nhà ai lay động. Ánh trăng chiếu vào mặt nước, ba quang dập dềnh lưu chuyển. Gió thổi thổi qua mặt đã có chút lạnh đến thấu xương.

Trong đầu Đức Phương hôm nay chỉ cảm thấy ảm đạm, gió đêm quạnh quẽ cũng không thể giúp cậu thanh tỉnh hơn chút nào.

Nhà giàu có tiền, tự tàng trữ binh khí, lại biết mình là ai. Như vậy rốt cuộc là cục diện gì? Vốn dĩ muốn ra ngoài giải sầu, thế nào lại rơi vào tình huống ngày càng kỳ quặc như vậy?

Gió lạnh thổi qua người, cảm giác gió phần phật qua tay áo, Đức Phương co tay rút vào trong.

Kỳ thực từ ngày mẫu hậu không từ mà biệt, cậu cũng đã hiểu rõ, từ nay giữa thế gian náo động chỉ còn cậu lẻ loi một mình mà thôi.

Có thể sớm nên nhìn thấu. Với thân phận đặc biệt của cậu, Hoàng thúc sẽ không tín nhiệm cậu, người thân đều đã đi xa hết, bên người không một người bằng hữu. Chỉ sợ ngày hôm nay như vậy, tương lai cũng vẫn là như vậy.

Ánh trăng nhu hòa chiếu vào con mắt sáng tỏ của cậu. Nhìn bầu trời đầy trăng sáng, cậu đột nhiên cười rộ lên. Tay làm một tư thế nâng chén, tự ngâm nga:

“Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân.

Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.”

(Trích Nguyệt Hạ Độc Chước của Lý Bạch, dịch thơ: Có rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa. Cất chén mời Trăng sáng, mình với bóng là ba.)

Đúng lúc này, một trận gió lớn thổi qua mặt nước, thổi vạt áo cậu tung bay, dưới ánh trăng sóng mắt lưu chuyển, tựa như trích tiên.

Cậu hoàn toàn không để ý, phía sau có một bóng người đang đứng lặng, trong mắt toát ra vẻ tán thán không thể che giấu.

Ba ngày sau, Đức Phương đều đi theo Ngô Vệ Tử và mỗi buổi sáng, luyện kiếm ở trên boong tàu. Chỉ là cậu không muốn lấy Thuần Quân Kiếm ra nữa, cho nên đã thay bằng một cây kiếm gỗ, khiến cho ai nấy đều ngạc nhiên cổ quái, thầm buồn cười.

Chủ tớ Chu gia đối với việc cậu làm không hề có bất cứ phản ứng gì. Có điều Ngô Vệ Tử tuổi tác lớn, tính tình cũng nóng nảy, cứ thấy Đức Phương luyện sai động tác một cái là lại quát mắng không chút lưu tình, khiến cho mấy người chèo thuyền đều tụ tập ở một chỗ mà chỉ trỏ chế giễu. Lại còn Bàng Tịch kia, mỗi lần cậu luyện kiếm thì đều đứng ở một bên thản nhiên nhìn, trên mặt nét cười như có như không khiến cho Đức Phương vô cùng chán ghét.

Tựu chung lại, những ngày tháng này cũng không tệ.

Sáng sớm ngày thứ tư, thuyền đã ra khỏi Thái Hồ, rất nhanh sẽ đến Hàng Châu.

Đức Phương đọc nhiều ngày đã nhớ rõ được các chiêu thức trong kiếm phổ, cũng đã có chút dáng vẻ anh võ. Bất quá Ngô Vệ Tử lại nói, đây chỉ là cái mã mà thôi.

“Hiện tại kiếm thuật của ngươi không có nội lực hỗ trợ, không có lực sát thương, như vậy đối địch rất nhanh sẽ không còn khí lực mà chống cự.” Ngô Vệ Tử cầm bao quần áo trong tay, dựa vào mép thuyền nói với Đức Phương như vậy. Sau đó lão cúi xuống rất gần, áp sát vào tai cậu, “Có điều kết hợp của Thuần Quân Kiếm cũng có tác dụng không nhỏ. Chỉ cần nỗ lực rèn luyện, liên tục sử dụng Thuần Quân Kiếm, thì đại đa số người trong giang hồ đã không thể tiến gần ngươi nữa rồi.”

“Thật sao?” Đức Phương có chút hưng phấn, “Ta đây cũng được coi là một cao thủ?”

“Hừ, rời khỏi thanh kiếm kia, ngươi cứ đợi người ta tới làm thịt đi!” Ngô Vệ Tử rất không khách khí.

Đức Phương hài lòng cười cười, nghĩ đến sắp đến lúc phải ly biệt, lòng lại có chút tiếc nuối. Cậu từ nhỏ sinh trưởng trong cung đình, ngoại trừ ca ca, chưa hề có ai nói giỡn cùng cậu, thẳng thắn trò chuyện với cậu như vậy. Hôm nay vừa gặp một người hợp ý, thì lại đến lúc phải chia tay.

Lão nhân thấy mặt cậu u sầu thì cười ha hả, “Bé con, không nỡ sao?”

Đức Phương cúi đầu nhỏ giọng, “Sau này còn có thể gặp lại hay không?”

“Ha ha, sao lại không? Trước khi lão già đây chết, chắc chắn cũng phải đến nhìn lại cây kiếm của ngươi. Ha ha!”

Còn đang nói chuyện, thuyền đã cập bến.

Ngô Vệ Tử vỗ đầu cậu, trầm giọng, “Mỗi người đều có nơi dành riêng cho mình, sớm về nhà đi nha, bé con!” Nói xong lão xoay người bay lên trời, giữa không trung hét lớn một tiếng: “Tạm biệt!”

Đức Phương còn chưa kịp phản ứng, lão đã lên xuống mấy nhịp trên mặt nước, vừa lên đến bờ, thân ảnh đã tiêu thất không thấy nữa. Thì ra ông ấy thật sự là một cao thủ tuyệt đỉnh, Đức Phương nhìn mặt nước, lại nhìn phương hướng Ngô Vệ Tử vừa tiêu thất, lòng có chút đắng nghẹn, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp lại, “Tạm biệt!”

Thuyền cập bến tàu, Đức Phương thu dọn đồ đạc, theo mọi người chuẩn bị rời thuyền. Chu nhị công tử đột nhiên ở phía sau gọi cậu, “Triệu công tử, xin dừng bước.”

Đức Phương quay đầu lại, thấy Chu nhị công tử cùng Bàng Tịch cùng nhau mỉm cười đi về phía cậu.

Chu nhị công tử tới gần nói, “Công tử đi tới Hàng Châu, không biết đã dự định ở nơi nào chưa?”

“Chưa. Xem chỗ nào hợp thì ở chỗ đó thôi.”

“Nếu đã như vậy, Triệu công tử có bằng lòng tới tệ xá ở tạm không?”

Đức Phương thầm nghĩ; Quả nhiên đến rồi! Trên mặt cậu vẽ ra tiếu ý, “Được, sớm đã nghe chưởng quỹ nói Chu gia là thế gia ở thành Hàng Châu, ta cũng muốn đi thăm một chút. Chỉ là, không biết có quấy rầy huynh không?”

“Không có, công tử nguyện ý đi chính là vinh hạnh của Chu gia. Vậy công tử đi theo ta đi!” Hắn cười rạng rỡ tiến lên dẫn đường. Bến tàu cách đó không xa, có mấy chiếc xe ngựa treo cờ ghi chữ “Chu” đợi sẵn.

Đức Phương đang muốn tiến lên, Bàng Tịch đã đi tới bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói một câu:

“Công tử đêm đó ngâm thơ dưới trăng, thực sự là khuynh thành tuyệt sắc.”

Đức Phương sửng sốt, lập tức cười đáp, “Đâu có, chính là Bàng tiên sinh nửa đêm nhìn trộm, nhìn đến phong nhã.”

Bàng Tịch vừa nghe đến đây thì thiêu mi cười to, nghênh nganh đi qua.

Đi xuống bến tàu, Đức Phương thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng bên bờ nhìn xung quanh. Cậu yên lặng thở dài, đi tới bên cạnh Chu nhị công tử, “Nhị đông gia.”

“Hả?”

“Bên kia có một cố nhân của ta, ta muốn qua đó nói chuyện một chút.”

“A, được thôi. Công tử cứ đi đi. Ta ở chỗ này chờ.”

“Làm phiền rồi!” Đức Phương xoay người đi tới chỗ người nọ.

Người ở bên bờ chính là Cố Kỳ Thụy. Hắn thấy Đức Phương tiến đến, trong mắt tràn đầy hưng phấn, vừa muốn hành lễ thì đã bị Đức Phương ngăn cản, nhàn nhạt nói:

“Ngươi mới đến?”

“Tiểu thần đến từ tối hôm qua, sợ đón nhầm thuyền nên vẫn ở đây chờ.”

Đức Phương nhìn hắn phong trần mệt mỏi, thần sắc tiều tụy, lòng có chút không đành, ngữ khí lại vẫn lãnh đạm như cũ:

“Không phải ta đã nói, không muốn nhìn thấy ngươi nữa sao?”

“Vương gia, ngài một mình xuất thành như vậy, ta thật sự rất lo lắng. Nếu ngài thật sự muốn giết ta, thì cũng mời ngài về kinh rồi mới giết. Chỉ xin ngài cho ta đi theo bên cạnh ngài, được không!”

“Những bộ khoái kia thì sao?” Đức Phương không đáp lời hắn, nhìn mấy người Chu gia ở phía xa, nhỏ giọng hỏi.

“Toàn họ toàn bộ đều mặc thường phục hành sự, cũng có mấy người đã đến Hàng Châu.” Cố Kỳ Thụy thấy cậu hỏi rất thận trọng, cho nên cũng cẩn thận đáp.

“Ngươi có thể duy trì liên lạc với bọn họ không?”

“Tiểu thần có thể làm được.”

“Vậy ngươi theo ta đi!” Đức Phương không nói thêm nữa, xoay người trở lại.

Cố Kỳ Thụy nghe được một câu cuối cùng, rốt cuộc vui mừng thở ra một hơi, vội vã đi theo phía sau Đức Phương.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 10: Tâm cơ


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp