ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 09: Khoái Kiếm

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 09: Khoái Kiếm

Đức Phương nhận ra được âm thanh này, cậu xoay người nhìn lại, chính là Cố Kỳ Thụy mặc trang phục thương nhân đang quỳ trên mặt đất.

“Ngươi tới thật nhanh!” Đức Phương nhìn xung quanh một chút, không có người của Chu gia. Cậu xoay người đi vào một ngõ cụt không người lui tới.

Cố Kỳ Thụy thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi theo.

“Ngươi vẫn luôn đi theo ta?” Ánh mắt Đức Phương lấp lóe hàn quang.

“Không phải. Sáng sớm hôm đó phát hiện Vương gia không còn ở trong phòng, tiểu thần vô cùng lo lắng. Trong thành Đông Kinh cũng không có tung tích của Vương gia, tiểu thần suy đoán Vương gia đại khái là đi đường thủy. Sau khi tìm hiểu được đêm qua có một đội thuyền ra khỏi kinh thành, tiểu thần mới một đường đuổi theo đến đây.”

“Hoàng thúc kêu ngươi tới?”

“Không phải, bệ hạ chỉ hạ lệnh cho bộ khoái của các phủ, châu, huyện. Tiểu thần không bị sai phái.”

“Vậy ngươi đuổi đến đây làm gì?”

“Vương gia…” Cố Kỳ Thụy quỳ trên mặt đất, “Tiểu thần nhận đại ân của đại điện hạ, chuyện mà đại điện hạ đã phó thác, tiểu thần đương nhiên phải tận tâm tận lực hoàn thành. Tiểu thần cần phải bảo vệ chu toàn cho Vương gia.”

“Hừ!” Trong con mắt sáng của của Đức Phương nổi lên một tia lửa giận, “Chuyện đã đến nước này, ngươi còn dám nhắc đến ca ca ta? Bản vương không vạch trần ngươi, ngươi còn cho bản vương là đứa trẻ lên ba mà tiếp tục lừa dối?”

“Vương gia?” Cố Kỳ Thụy kinh hãi.

Đức Phương không nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Ta hỏi ngươi, ngày ấy phụ thân băng hà, ta cùng mẫu thân còn chưa biết tin dữ, ca ca đã tiến cung rồi, vì sao tin tức của huynh ấy lại sớm hơn người khác nhiều như vậy? Là ai nói cho huynh ấy? Huynh ấy muốn đến Đại Khánh Điện, ngươi rõ ràng có thể ngăn cản, vì sao lại nói là không khuyên được?”

Cố Kỳ Thụy giật mình nhìn thiếu niên tuấn tú thần sắc nghiêm nghị trước mặt, toàn thân cứng đờ.

“Lúc đầu tại quỳnh hoa viên, ta nhờ ngươi dạy ta kiếm thuật, đó là một lần thử cuối cùng, hừ, ngươi quả nhiên cự tuyệt. Ngươi còn dám nói chuyện mà đại điện hạ giao phó, ngươi sẽ tận tâm tận lực hoàn thành? Ca ca tín nhiệm ngươi như vậy, nhưng sớm đã không ngờ, ngươi chính là tai mắt của Hoàng thúc!”

Đức Phương tiến lên một bước tới gần hắn, “Ngươi dám nhìn vào mắt ta, nói ngươi không phải?”

Cố Kỳ Thụy ngẩng đầu nhìn con mắt của thiếu niên trước mặt, trong đồng tử thật sâu, ngoại trừ lửa giận, còn có bi thương không thể che giấu. Hắn chậm rãi cởi thanh trường kiếm trên lưng xuống, nâng lên quá đầu.

“Vương gia, những điều cậu nói đều đúng rồi. Tiều thần xác thực đã phụ tín nhiệm của đại điện hạ, nếu như Vương gia không thể tha thứ cho ta, vậy mời động thủ đi.”

Đức Phương thấy hắn nhận tội không chút do dự, hình dạng ca ca ngày ấy cười lớn tại đấu trường lại hiện lên trước mắt, khiến cho tâm cậu như bị co rút từng đợt, vung tay rút kiếm ra.

Cố Kỳ Thụy quỳ thẳng nhìn Đức Phương, trong mắt hàm chứa lệ quang, “Vương gia, tiểu thần chết không oán trách. Chỉ là giang hồ hiểm ác đáng sợ, Vương gia hãy mau về kinh thành đi.” Hắn nói xong cúi đầu, không còn nói gì thêm nữa.

Đức Phương thấy hắn cam nguyện chịu chết như vậy lại không biết làm thế nào, trường kiếm cứ chết lặng giữa không trung, không sao chém xuống được.

Cố Kỳ Thụy đợi một lúc lâu, nhưng chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, kiếm đã rơi ngay xuống bên cạnh hắn.

“Ngươi đi đi. Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.” Đức Phương nói xong xoay người rời đi.

Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại một mình Cố Kỳ Thụy, hắn ngơ ngác nhìn thanh kiếm bên người, cho đến khi hắn quay lại thì đã không còn nhìn thấy thân ảnh kia nữa.

Đức Phương không còn lòng dạ nào du ngoạn, đành phải trở lại thuyền. Còn lâu nữa mới đến lúc thuyền dời bến, chủ tớ Chu gia đều không ở trên thuyền, chỉ có mấy người chèo thuyền tranh thủ ở đầu thuyền nghỉ ngơi, bên chân còn có mấy bao hàng hóa.

“Hừ, ngươi nói hàng hóa hôm nay sao lại nặng như vậy, ép tới lão tử không thở nổi luôn.” Một người chèo thuyền lau gương mặt đẫm mồ hôi, oán giận nói.

“Ai biết, thấy bảo đó là lộc nhung. Nhưng ta cũng chưa từng thấy qua loại lộc nhung nào nặng như vậy. Thật sự là nặng chết người luôn!” Một người khác phụ họa.

Đức Phương nhìn thoáng qua mấy bao đồ trên mặt đất, xác thực đều rất lớn. Trong lòng cậu có chút khả nghi, vì vậy đi qua hỏi mấy người, “Các vị, hàng hóa này đến vào lúc nào thế?”

“Ừm, cũng mới đây, cũng chỉ có vài bao.” Người chèo thuyền nhìn cậu khách khí hữu lễ, vẻ ngoài lại tuấn tú, cho nên khách khí đáp lại.

“Quanh đây buôn bán thuốc bắc rất náo nhiệt đúng không?”

“Đúng vậy, cậu xem mấy chiếc thuyền bên cạnh, gần như đều chở thuốc bắc hết.” Người chèo thuyền đáp xong quay ra nói với đồng bạn, “Nhanh lên nhanh lên, chưởng quỹ chắc sắp về rồi.”

Nói xong, mấy người vắt khăn mặt lên vai, thở hổn hển nâng bao hàng hóa nặng chịch tiếp tục khuân đi.

Trên boong tàu chỉ còn lại một mình Đức Phương, cậu đi tới mép thuyền, quan sát cẩn thận mấy chiếc thuyền xung quanh, kích cỡ không khác biệt lắm so với thuyền của Chu gia, cũng đều cắm cờ buôn của từng nhà, có thuyền đã nhổ neo. Nhìn lại thuyền hàng của Chu gia, Đức Phương âm thầm kinh hãi.

Thuyền của Chu gia ăn vào nước sâu hơn mấy phần so với những chiếc thuyền kia.

Đức Phương đứng ở mép thuyền nghĩ ngợi hồi lâu, đây là chuyện gì, một loại cảm giác không tốt lành dâng lên trong óc. Chẳng lẽ hàng hóa mà Chu gia vận chuyển không phải dược liệu, như vậy vì sao cần phải che giấu? Nhưng có thể biết được thân phận của mình, thì phải có quan hệ mật thiết với người trong kinh thành, hơn nữa nhất định phải là cận thần bên cạnh Hoàng thúc. Chuyện này không phải chuyện tốt lành gì, xem ra cần phải điều tra kỹ điểm bất thường này.

Cậu quay đầu lại dự định quay về khoang thuyền, đột nhiên lại phát hiện lão đầu tóc bạc hôm qua đang đứng trên boong tàu bên kia gắt gao theo dõi thắt lưng cậu, ánh mắt sáng đến dọa người. Theo con mắt của lão, Đức Phương mới phát hiện lão đang nhìn Thuần Quân Kiếm.

Cậu vội vàng muốn xuống khỏi boong tàu, kết quả lão nhân tựa như một cơn gió vọt tới bên người cậu, sau đó cười rộ lên, vẻ mặt cười đầy nếp nhăn của lão trông không khác gì một cây hạch đào:

“Cậu bé, đừng đi đừng đi! Gia gia không phải người xấu!”

Ngươi nói không phải người xấu thì coi như không phải người xấu. Đức Phương không để ý đến hắn.

“Ai nha, đừng đi đừng đi. Gia gia chỉ rất muốn nhìn qua thanh kiếm trên người ngươi.” Lão nhân thấy cậu không phản ứng, có điểm sốt ruột, “Chỉ nhìn một cái!” Trong con mắt lão lộ ra ý tứ cầu xin.

Đức Phương thấy lão cấp thiết như vậy, lòng có điểm dao động. Nhưng nghĩ đến mình chỉ có thanh kiếm này phòng thân, vạn nhất lão nhân này đoạt mất thì phải làm sao bây giờ?

Lão nhân gia như nhìn ra được do dự của cậu, vì vậy lùi lại phía sau cúi người hành đại lễ với Đức Phương, lớn giọng nói: “Tại hạ được giang hồ xưng là Khoái Kiếm Thủ Ngô Vệ Tử. Hôm nay cầu bảo kiếm của công tử, chỉ là muốn xem qua một lần. Lão phu thề với trời, quyết không có ý tranh đoạt.” Lão nói xong nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Đức Phương, “Thế nào, cậu có muốn ta thề độc hay làm gì nữa không?”

Đức Phương nở nụ cười, “Nhưng vì sao ta phải tin ông?”

“Hả? Ngay cả danh hào Ngô Vệ Tử của ta ngươi cũng chưa từng nghe qua? Ta hành tẩu giang hồ năm mươi năm chưa bao giờ nuốt lời, trên giang hồ có người nào không biết? Ta chỉ là yêu kiếm thành si, thầm nghĩ trước khi chết có thể nhìn thấy danh kiếm trong thiên hạ, cũng không có ý đồ chiếm lấy đồ của người khác, ngươi cư nhiên chưa từng nghe qua đại danh của ta?”

Đức Phương thấy lão tức giận đến đầu tóc đều dựng đứng cả lên, thầm nghĩ buồn cười, lại bị ông một thân giang hồ hào khí làm cho rung động. Cậu suy nghĩ một lát, tự tay cởi Thuần Quân Kiếm xuống, đưa ra trước mặt.

Lão nhân kích động lấy hai tay tiếp nhận, cẩn thận rút kiếm, nương theo kiếm phong lộ ra, con mắt cái miệng lão cũng đều mở lớn, “Đây… đây… đây là…” Lão kích động không nói nên lời, chỉ thở dốc từng ngụm lớn.

“Thuần Quân Kiếm.” Đức Phương thẳng thắn đáp.

Lão nhân đang cầm kiếm tỉ mỉ quan sát trên dưới, nhịn không được lão lệ doanh tròng, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả, “Ha ha ha ha! Hôm nay lão phu rốt cuộc chết không hối tiếc!”

Đức Phương thấy lão mê thành như vậy, không khỏi có chút sợ hãi. Cậu đang lo lắng thì lão nhân xoay người, hai tay thi lễ với cậu, “Tiểu công tử, hôm nay lão phu vô cùng cảm kích ngươi!”

Đức Phương cầm lại kiếm của mình, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy lão đã trả kiếm cho cậu. Ngô Vệ Tử? Cái tên này thực có điểm quen tai. A! Đức Phương mãnh liệt nhớ lại:

“Ngài là sư phụ của Cố Kỳ Thụy?”

Lão nhân còn chìm đắm trong hứng phấn, nghe Đức Phương hỏi không khỏi nghiêm mặt, thần sắc kinh ngạc nhìn cậu: “Tiểu công tử quen biết nghiệt đồ của ta?” Lão tỉ mỉ quan sát Đức Phương, đợi một khắc lại nhỏ giọng hỏi, “Chẳng lẽ công tử là người trong hoàng thất?”

Đức Phương yên lặng quay đầu nhìn về phía dòng sông, không đáp lại.

Lão nhân thấy cậu như vậy, biết cậu không muốn nhắc tới, thế nhưng lão vẫn không đi mà đến bên cạnh Đức Phương, cười hì hì nói:

“Bé con, ngươi không vui sao?

Đức Phương có chút tức giận: “Ai là bé con?

“Ha hả.” Lão nhân không giận mà còn cười, “Hôm nay cậu đã thỏa mãn tâm nguyện một đời của ta, ta phải cảm tạ cậu mới được. Nói đi, cậu muốn ta báo đáp cái gì?”

Đức Phương quay đầu nhìn lão nhân, lão vẫn cười rất hiền lành, Đức Phương cúi đầu nói: “Không cần đâu. Ta vốn nghĩ ông là hiệp khách giang hồ, nếu ông muốn đoạt kiếm thì ta cũng chẳng thể giữ được, cho nên mới đưa ông xem thôi!”

Lão nhân cười to, suy nghĩ một lúc lập tức hỏi lại, “Lẽ nào ngươi mang tuyệt thế hảo kiếm này mà lại không biết cách dùng nó?”

Đức Phương có chút đỏ mặt, lão nhân cười hiểu rõ: “Bé con, lão phu biết báo đáp ngươi thế nào rồi.”

“Hả?”

“Ha ha, dạy ngươi một bộ kiếm pháp.”

Điều này thật quá bất ngờ, Đức Phương vừa nghĩ vừa đi theo Ngô Vệ Tử đi tới phòng của lão.

Ngô Vệ Tử lấy ra một kiếm phổ đưa cho cậu.

Kiếm phổ không có tên, nội dung chỉ có một ít tranh ảnh tư liệu về phương pháp điều khí và chiêu thức tập luyện, thoạt nhìn không khó lắm, sách cũng không dày. Đức Phương lật xem kiếm phổ, ngực có chút hoài nghi, luyện thứ này có thể trở thành một kiếm khách sao?

“Ha ha, bé con, ngươi không nên xem thường bản kiếm phổ này.” Ngô Vệ Tử nói với cậu, “Mấy ngày này mỗi đêm ngươi hãy đến đây, ta sẽ dạy ngươi phương pháp vận khí. Sau khi dời thuyền, ngươi phải tự mình tập luyện rồi.”

“Chỉ vài ngày ở trên thuyền?”

“Ha ha, học cái gì đều quan trọng ở chỗ tự nghiên cứu. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại mọi người. Nào đến đây đến đây, chúng ta bắt đầu luôn thôi, thời gian cấp bách lắm rồi!”

“Chờ một chút! Như vậy có phải ta sẽ thành sư đệ của Cố Kỳ Thụy?” Đức Phương đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

Lão nhân nhìn cậu có vẻ không cam nguyện, cười nói, “Không cần bái sư. Bình thủy tương phùng, chỉ là bằng hữu thôi, thế nào?”

Đức Phương gật đầu.

“Kỳ thực Cố Kỳ Thụy là đệ tử của ta, thân thủ không tồi, nhân phẩm cũng tốt. Tại sao ngươi lại ghét hắn như vậy?” Lão nhân thử hỏi một câu.

Đức Phương lắc đầu, không trả lời.

Ngô Vệ Tử tiếp tục nói: “Ngày đó mẫu thân hắn bệnh nặng, không có tiền xem bệnh, hắn đã phải đi làm nỗ lực kiếm tiền cho mẫu thân chữa bệnh. Nhưng toàn bộ đều như muối bỏ bể, mãi cho đến khi có một vị quý nhân bởi vì mến tài của hắn mà ra tay trợ giúp hắn. Không chỉ tìm đại phu chữa bệnh cho mẫu thân hắn, sau khi mẫu thân hắn qua đời, vị kia còn giúp an táng bà rất chu đáo. Hắn cảm kích ân đức của vị quý nhân kia, cho nên hạ sơn báo ân. Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng có thể coi là một trang hảo hán!”

“Ông đừng nói nữa!” Đức Phương cắt lời lão, “Chúng ta bắt đầu đi!”

“Được được.” Lão nhân vui vẻ sờ ria mép, không nhắc đến Cố Kỳ Thụy nữa.

Đến lúc Đức Phương rời khỏi phòng của Ngô Vệ Tử thì trời cũng đã tối, thuyền cũng đã nhổ neo rời Sở Châu.

Đức Phương bị mớ tâm pháp làm cho quay cuồng. Bóng đêm thâm trầm, đại bộ phận mọi người đã nghỉ ngơi, khi cậu đi qua khoang thuyền thì đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Khoang chứa hàng đã ở phía trước, sao không vào xem?

Cậu xoay người xem những thùng hàng, thấy các bao hàng hóa xếp chồng lên nhau rất gọn gàng. Những bao hàng cậu nhìn thấy trên boong tàu hôm nay toàn bộ đều ở chỗ này.

Đức Phương nhìn chung quanh một chút, lách mình đi vào trong. Cậu rút Thuần Quân Kiếm ra, đâm vào một cái bao ở trên. Khi vừa luồn vào được nửa thước, cảm giác đụng phải vật cứng gì, Đức Phương thu hồi kiếm, tay dùng sức kéo lỗ hổng kia, không bao lâu, cậu mò lấy được một vật rất lạnh. Cậu tỉ mỉ quan sát thì lấy làm kinh hãi: Trong bao toàn bộ đều là đầu thương.

Còn chưa hết ngỡ ngàng thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 09: Khoái Kiếm


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp