ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 07: Dưỡng bệnh

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 07: Dưỡng bệnh

Cuối thu, hoa quỳnh nở trong vườn vẫn bừng bừng sức sống. Trong vườn, lá đỏ cùng các loại cây trái đua chen náo nhiệt.

Bệnh của Đức Phương chuyển biến rất chậm.

Hoàng Đế nghe theo kiến nghị của ngự y, đưa Đức Phương đến vườn hoa này chữa bệnh. Nhưng bệnh của cậu vẫn chậm biến chuyển như vậy, thậm chí còn thường xuyên phản phúc trở nặng. Ngự y rất buồn bực, hắn vốn không biết, tự Đức Phương cũng không muốn khỏe lại. Cậu không muốn tham gia đại điển đăng cơ, không muốn tham dự triều hội.

Dù sao cậu cũng là “thượng điện không cần bái quân, hạ điện không cần từ quân”, có vào triều hay không tự nhiên cũng không có nhiều ý nghĩa. Đức Phương đem bát thuốc đổ vào bồn hoa, trong lòng dâng lên chút khoái ý.

“Vương gia!” Cố Kỳ Thụy vừa vào cửa, nhìn thấy một màn này, “Vì sao người không uống thuốc?”

“Ừm.” Đức Phương thấy hắn tiến đến, chỉ đơn giản trút nốt chỗ thuốc còn lại, “Đợi đến khi vào đông, lại uống thuốc cũng không muộn.”

“Kỳ Thụy, chuyện mà ta muốn ngươi điều tra, ngươi đã điều tra ra chưa?” Cậu đi tới hành lang dưới ánh mặt trời, tùy ý ngồi lên tay vịn mà hỏi.

“Điều tra ra rồi. Mùa thu săn thú năm ấy, trước khi Hoa Nhị phu nhân mất, bệ hạ xác thực có đi tìm nàng.”

“Ừm, có chắc chắn không?”

“Là thăm dò được từ cung nữ hầu hạ cuộc sống thường ngày của phu nhân tại thượng lâm uyển năm đó, hẳn là không sai. Vương gia, Hoa Nhị phu nhân đã mất nhiều năm như vậy, người điều tra chuyện này làm gì?”

Đức Phương không đáp, cậu nhìn hoa lá đỏ tươi trong vườn, khóe miệng nhếch lên một tia cười như có như không, “Kỳ Thụy, lúc nào đó ngươi dạy kiếm thuật cho ta đi!”

“Vương gia, thân thể người đáng giá ngàn vàng. Kiếm thuật của tiểu thần tầm thường, chỉ sợ bôi nhọ người.”

Đức Phương quay đầu lại nhìn hắn, nhãn thần sắc bén, nhìn đến Cố Kỳ Thụy cũng có chút bất an. Một lúc sau cậu mới mở miệng:

“Được rồi, vậy không làm khó dễ ngươi nữa!” Cậu xoay người rời đi.

Cố Kỳ Thụy nhìn bóng lưng khinh dật kia, trong lòng nảy lên dự cảm bất an. Bát Hiền Vương, đây tuy rằng chỉ là một tôn hào hữu danh vô thực, thế nhưng hắn xác thực đã cảm thấy vị Vương gia niên thiếu này đã thay đổi, Tần Vương điện hạ ngại ngùng mỉm cười trên đấu trường ngày đó, hôm nay đã chậm rãi biến mất không còn dấu vết.

Trời vào đêm.

Trong phòng đã đốt một chậu than. Ngọn lửa hồng sắc thỉnh thoảng lấp ló liếm than củi rực đỏ.

Đức Phương lấy ra “Hoa Nhị phu nhân thi tập”, lật xem dưới ánh đèn. Đây là bản chép tay, kiểu chữ rất quen thuộc, chính là chữ của phụ thân.

Phụ thân quyền uy thiên hạ lại có thể tự mình chép thơ vì nàng. Đức Phương nhẹ nhàng vuốt ve tập thơ, ngày đó hai người hẳn là đã từng có những ngày tháng vô cùng hạnh phúc. Nhưng khi đó, Tống Hoàng Hậu lại mang tâm tình gì?

Mẫu thân, cậu có hai vị mẫu thân, đều là người mỹ lệ mà kiên nhẫn, trong thành Đông Kinh này, vì người mà mình yêu thương, đã phải chịu biết bao dày vò cùng thống khổ, cuối cùng vẫn không tránh khỏi trở thành vật hi sinh dưới tay quyền lực.

Hoàng cung mà cậu sống từ nhỏ đến lớn rốt cuộc là nơi như thế nào? Phụ thân cùng ca ca chết không rõ ràng, nhưng cũng đều bị tiếng ồn ào phồn hoa của lễ mừng che giấu mất, không ai đề cập lại, cũng không còn ai nhớ nữa, tựa như đá chìm đáy biển, tiêu thất vô ngân.

“Bệ hạ giá lâm!” Một tiếng hô đột nhiên vang lên, khiến Đức Phương giật mình tỉnh lại.

Hoàng Đế Triệu Quang Nghĩa đã đi vào bên trong.

“Chất nhi bái kiến Hoàng thúc.” Đức Phương đứng lên, hành lễ với Hoàng Đế. Hiện tại trời đã vào khuya, Hoàng Đế đến đây khiến cậu có chút kinh ngạc.

Trên người Hoàng Đế có mùi rượu rất nặng, nhãn thần có chút tản mạn, thoạt nhìn hẳn là vừa trải qua một hồi tiệc rượu.

“Đức Phương, ngươi đã có thể xuống giường đi lại rồi? Vì sao không tham gia gia yến hoàng cung?”

Đức Phương thầm nghĩ nguy rồi, Hoàng Đế đến bất ngờ như vậy, cậu đã quên không tiếp tục giả bệnh.

“Hừ, trẫm biết ngươi đang trốn tránh trẫm.” Hoàng Đế ngồi bên cạnh lò than, “Ngươi ngồi xuống đi. Trẫm muốn nói chuyện với ngươi!”

Đức Phương kêu một nội thị mang trà đến, sau đó ngồi xuống phía bên kia, yên lặng không nói gì.

Nội thị bưng trà đến, vừa muốn hầu hạ thì Hoàng Đế đã phất tay, “Lui hết xuống cho ta.”

Lục đục một hồi, rốt cuộc trong phòng chỉ còn chú cháu hai người.

Đức Phương đứng dậy đi tới bên bàn, cầm lấy ấm trà rót trà cho Hoàng Đế. Dưới ngọn đèn, ấm trà màu nâu tía làm nổi bật lên một đôi tay trắng mịn như ngọc.

Hoàng Đế đột nhiên kéo tay cậu, Đức Phương có chút giật mình, “Hoàng thúc?”

Ánh mắt Hoàng Đế trở nên âm trầm, “Đức Phương, ngươi hận ta sao?”

Tâm Đức Phương khẽ cười một tiếng, hắn sẽ để ý chuyện này? Khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia bỡn cợt.

Hoàng Đế thấy cậu như vậy, trong mắt hiện lên mấy phần tức giận. Hắn bỗng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Đức Phương, “Thế nào? Ngươi nghĩ trẫm hỏi như vậy rất buồn cười?”

Đức Phương thu lại tiếu ý, ngẩng đầu nhìn hắn, “Hoàng thúc đã đi tới bước này, còn hỏi cái này làm gì?” Hoàng Đế nhìn vào đôi mắt cậu, một đôi mắt màu hổ phách không lộ ra bất cứ tia sợ hãi nào, trái lại còn thản nhiên vô cùng, “Ngoài cách quên đi, chất nhi còn có lựa chọn khác sao?”

Hoàng Đế nheo mắt lại, “Hình dáng ngươi quả rất giống Hoa Nhị. Ngay cả ngữ khí cũng chết tiệt như vậy!” Hắn nói xong, trong cơn giận dữ đẩy mạnh Đức Phương. Đức Phương đứng không vững, té ngã xuống đất.

“Ngươi nghĩ trẫm muốn như vậy sao?” Hoàng Đế rống giận, “Ngươi, còn có Hoa Nhị, đều dùng ngữ khí khốn kiếp như vậy mà trách trẫm, các ngươi có ai chịu thông cảm cho trẫm?”

“Phân nửa giang sơn này là do trẫm đoạt về, vì sao trẫm không xứng đáng có được những gì hôm nay? Các ngươi có tư cách gì ở đây chỉ trích ta? Ta hậu đãi các ngươi như vậy, mà các ngươi lại dám dùng thái độ đó đáp lại ta! Ngươi quả thực ghê tởm không kém Hoa Nhị. Biết ta quan tâm ngươi, cho nên ngạo mạn với ta? Ngươi ghê tởm giống hệt mẫu thân ngươi, nàng biết rõ ta yêu nàng, còn muốn cùng đại ca bày ra bộ dạng ân ân ái ái, khanh khanh ta ta để dằn vặt ta, trả thù ta. Nữ nhân ghê tởm này, ả căn bản không có yêu trẫm, ả trước sau chỉ lợi dụng trẫm!”

Đức Phương nhìn người đang cuồng nộ trước mắt, nhếch miệng, chậm rãi đứng lên, thần sắc vô cùng bình tĩnh:

“Thúc phụ, ngài sai rồi. Tuy rằng ta không biết mẫu thân có yêu phụ thân hay không, thế nhưng ta tin tưởng mẫu thân có yêu ngài. Nếu như mẫu thân muốn hại phụ thân và ngài, thì chỉ cần trước khi chết nói vào tai phụ thân một câu: Tấn Vương mưu đồ tạo phản, giết người giết khẩu. Như vậy đủ rồi!”

Cả người Hoàng Đế run lên, khiếp sợ nhìn cậu.

Đức Phương đến gần Hoàng Đế, nhìn con mắt tràn ngập tơ máu của hắn, nói rõ ràng từng chữ từng câu, “Nhưng lúc đó mẫu thân chỉ nói, sớm biết mình sẽ chết dưới mũi tên của ngài. Chính tay ngài làm thương tổn mẹ, nhưng cho đến tận lúc chết, mẹ cũng không đành lòng làm thương tổn ngài.”

Hoàng Đế ngây dại, gặt gao nhìn cậu. Sau đó, hắn đột nhiên như bị rút đi toàn bộ khí lực, một khắc già đi đến mười năm.

Đức Phương trở về bên kia bàn, lại rót một ly trà, đưa đến trước mặt Hoàng Đế:

“Hoàng thúc! Ngài uống trà đi!”

Hoàng Đế tiếp nhận chén trà, một lát sau nhẹ giọng nói:

“Đức Phương, vậy ngươi hận ta sao?”

Đức Phương cúi đầu, thật lâu sau mới đáp, “Ta đã bắt đầu nỗ lực quên rồi. Hoàng thúc, ngài cũng quên những chuyện này đi. Số phận của Đại Tống, mới là chuyện ngài nên nhớ tới.”

Hoàng Đế rốt cuộc rời đi.

Đêm dần thâm trầm, vườn hoa quỳnh đã an tĩnh lại.

Đức Phương uể oải nằm trên giường trằn trọc. Vì sao? Số phận luôn luôn khiến cậu giúp người khác nhìn thấu, nhưng bản thân cậu lại không cách nào nhìn thấu?

Hoàng Đế đột ngột đến hôm nay đã khiến cậu hiểu được, chính mình cũng chỉ là một người vì tự vệ mà lừa gạt người mà thôi.

Cậu căn bản không muốn trả lời câu hỏi của Hoàng thúc.

Sao có thể không hận hắn? Sao có thể không hận hoàng cung đại nội cùng quyền lực nghẹt thở này? Hôm nay cậu đã nhìn rõ, đại nội tráng lệ đã che giấu không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế, máu tanh dơ bẩn. Cái gì trách nhiệm của hoàng tử, cái gì tiền đồ của Đại Tống, vì sao cậu phải đeo thù hận thống khổ ở trên lưng mà nhẫn nhục sống ở chỗ này?

Ở đây không có thân tình thuộc về cậu, không có tín nhiệm thuộc về cậu. Thế giới lớn như vậy, mình lại phải lăn lộn suốt đời ở một nơi như thế này sao?

Đức Phương bị ý niêm này đè ép đến hít thở không thông.

Cậu xoay người từ trên giường nhảy dựng xuống, trong bóng đêm lục lọi mấy bộ quần áo, cầm lấy Thuần Quân Kiếm cùng tập thơ kia, gói lại thành một bọc nhỏ.

Chuẩn bị chu đáo xong rồi, cậu mới phát hiện trên mình không một xu dính túi. Cậu cười khổ, không thể làm gì khác hơn là lấy nghiên mực, bút lông cùng vài món đồ lặt vặt khác gói thành một bọc, nhét vào hành lý. Nhìn thấy vương ấn trên bàn, cậu do dự một chút, nghĩ đến dù sao nó cũng là một khối vàng, liền cầm lấy nhét vào ngực.

Trong quỳnh hoa viên, vốn dĩ không có nhiều hạ nhân cho lắm. Trời vào đêm, ngoài cửa chỉ có một cung nữ trực đêm, cũng đang dựa vào cánh cửa mà ngủ, Đức Phương thầm nghĩ, quả là thời cơ tốt. Cậu lặng lẽ đi ra cửa phòng, tiến vào hậu viện.

Bức tường này có rất nhiều cây hòe nhai, tỏa ra tứ phía.

Đức Phương víu cành trèo lên, bò đến đầu tường, ngoài tường có một hẻm nhỏ của đại lộ dẫn thẳng đến cửa Nam. Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua vườn quỳnh hoa đang ngủ say, tất cả đều lặng lẽ, chỉ có mấy chiếc đèn lồng lặng lẽ vẫy tay chào từ biệt cậu. Cậu cười một cái, xoay người nhảy xuống tường.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 07: Dưỡng bệnh


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp