ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 04: Trúc ảnh

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 04: Trúc Ảnh

Nội điện sinh hoạt thường ngày của Hoàng Đế.

Ngoài tiền thính, các cung nữ đang châm nến, dọn tiệc rượu, mỹ tửu rót đầy chén, sau đó theo ý chỉ lại lục tục lui xuống, chỉ còn Vương Kế Ân hầu hạ ở bên.

“Ngươi cũng lui xuống đi.” Hoàng Đế phân phó một tiếng rồi lôi Tấn Vương cùng ngồi vào vị trí, “Chúng ta lại giống như ngày trước, cùng nhau uống vài bình.”

Giữa lúc huynh đệ hai người cười nói, rượu đã quá ba tuần.

Hoàng Đế buông chén rượu, thở dài một hơi, “Quang Nghĩa, hôm nay trẫm mới nghĩ đến ông trời đối với trẫm không tệ. Sống đến từng này tuổi rồi mới biết cái gọi là bình sinh vô hối.”

“Hoàng huynh vốn là hồng phúc tề thiên.” Tấn Vương cười nói, “Vì sao hôm nay mới nghĩ đến?”

“Là bởi vì hài tử Đức Phương này. Nó không chỉ có tài thiên phú, hơn nữa từng từ từng câu đã giải khai rất nhiều thứ tích tụ trong lòng ta. Có đôi khi ta còn nghĩ, nó nhất định là món quà trời ban cho ta, khiến ta hiểu được Hoa Nhị, giúp ta bồi thường Hoa Nhị.”

“Tại sao đại ca lại nhắc đến Hoa Nhị phu nhân?”

“A, lạc đề rồi. Nào, Quang Nghĩa, hãy để huynh đệ chúng ta nhiều năm như vậy được nắm tay uống cạn một chén.”

Tấn Vương đem chén rượu một hơi cạn sạch, “Đại ca không phải nói có việc muốn thương lượng với Quang Nghĩa sao?”

“Đúng, chính là việc lập người thừa kế. Ta muốn thương lượng với đệ một chút.”

“A.” Tấn Vương nhẹ nhàng buông chén rượu, chậm rãi hỏi, “Dự định của đại ca là…”

“Vốn dĩ, ta nghĩ hai đứa con chẳng đứa nào được tích sự gì. Đức Chiêu cá tính ngay thẳng, làm người chính trực, thế nhưng khuyết thiếu tâm cơ, làm việc lỗ mãng, nói cho công bằng, tương lai sẽ là một thần tử tốt, không thích hợp làm minh quân. Điều này đệ cũng biết, cho nên ta chẳng bao giờ để Đức Chiêu tham gia việc triều chính, đại bộ phận quốc sự đều giao cho đệ xử lý. Tới lượt Đức Phương thì, a, ta vẫn cho rằng hài tử này tướng mạo quá giống Hoa Nhị, làm nam hài tính tình thiên về nhu nhược. Cho đến hôm nay, ta mới biết mình đã sai quá xa.”

Hoàng Đế xoay người đi tới trước bàn, cười khẽ một tiếng, “Là ta đánh giá thấp nó. Mặc dù nó tướng mạo thanh tú, nhưng tính tình kiên trì hữu độ, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có chí lớn, hơn nữa lòng dạ cũng rất khoan dung. Cho nên hôm nay ta mới nói với đệ nó là mầm giống tốt đó.”

Dáng cười của Tấn Vương bất giác lạnh xuống, “Vậy… Ý tứ của đại ca là muốn lập Đức Phương làm Thái tử? Như vậy chẳng phải là “phế trưởng lập ấu” sao?”

“Đúng vậy.” Khóe miệng Hoàng Đế hàm chứa tiếu ý, cầm lấy nghiên mực bắt đầu mài, “Cho nên ta mới gọi đệ tới, muốn thương lượng với đệ một chút. Tình cảm của Đức Phương cùng Đức Chiêu cũng khăng khít giống như huynh đệ ta ngày trước, nếu như lập Đức Phương làm Thái tử, trẫm tin chắc Đức Chiêu sẽ nỗ lực phò tá đệ đệ. Mà đệ cũng đang tuổi tráng niên, là rường cột của nước nhà. Trẫm muốn để đệ làm Thái phó. Vạn nhất có chuyện gì, trẫm cũng có người để phó thác rồi. Nếu như đệ có thể nỗ lực giúp trẫm, như vậy sẽ ngăn chặn được điều tiếng của trọng thần trong triều. Đệ thấy sao?”

“Bệ hạ… quyết định như vậy sao?” Tấn Vương đi tới bên người Hoàng Đế, thanh âm càng thêm lạnh.

“Không sai. Nếu như trẫm còn có thể sống thêm mười năm, nhất định nắm chắc có thể khiến Đức Phương trở thành một hiền quân. Đến lúc đó có người kế tục, cũng không phụ huynh đệ chúng ta nỗ lực chiếm được giang sơn này. Đệ nghĩ thế nào?” Hoàng Đế mở chiếu chỉ ra, vẫn chưa phát hiện ngữ khí đệ đệ có điều gì khác thường, “Nếu như đồng ý, đệ hãy giúp trẫm nghĩ lại, làm sao để soạn ra đạo thánh chỉ này.” Hắn nói xong quay đầu lại nhìn Tấn Vương.

Khi ánh mắt Hoàng Đế đụng phải nhãn thần của Tấn Vương thì dáng cười cũng đã thu lại, nhưng mà cảnh giác đã chậm. Con ngươi của Tấn Vương lộ ra một loại điên cuồng chẳng bao giờ gặp, ngay sau đó, một loại hàn ý lạnh hơn băng thấu nhập trong bụng, phảng phất muốn đông cứng hắn.

Tại thời khắc này, Hoàng Đế bắt được cổ tay đệ đệ. Cổ tay đó chỉ có lạnh lẽo, trên cổ tay lạnh lẽo là một chuôi dao lạnh lẽo. Cây bút lông văng ra mặt bàn, mực đen vẩy lấm chấm khắp thảm trải nền, lập tức lại bị máu tươi của chính mình phủ lấy.

“Vì sao, vì sao…” Thái dương Tấn Vương chảy đầy mồ hôi lạnh, thanh âm run rẩy áp lực, cả người đều run lên, “Vì sao, ta làm nhiều thứ như vậy, nhưng ngươi thủy chung không cho ta nắm giữ quyền lực như ngươi? Vì sao ngươi phải bức ta làm vậy?”

Giữa khiếp sợ cùng phẫn nộ, Hoàng Đế rốt cuộc có một tia hiểu rõ. Ngoài dự liệu của Tấn Vương, Hoàng Đế cư nhiên cười khổ, nhẹ giọng nói, “Đệ chưa bao giờ nói, ca ca làm sao biết được?”

Tấn Vương ngây ngẩn cả người, sát khí ngưng tụ trong mắt chậm rãi tản ra, lẽ nào Hoàng Đế lúc này vẫn xem hắn là huynh đệ?

Hoàng Đế dần dần chống đỡ không được, hắn dựa vào bàn, chống đỡ thân thể của chính mình, “Ta đã từng dự định truyền ngôi cho đệ. Chỉ… Chỉ là đệ lúc nào cũng tuân thủ chặt chẽ lễ nghĩa quân thần, cho tới bây giờ cũng chưa từng biểu lộ ý tứ kia. Ha ha, ta còn tưởng đệ muốn biểu minh cõi lòng… Thì ra… Thì ra là đệ giấu mình…a…” Cảm giác đau nhức tận xương khiến hắn chậm rãi trượt xuống, “Quang Nghĩa… vì sao đệ muốn lựa chọn như vậy?… Phương thức như vậy, lẽ nào nói… đệ… đệ nói ra, ca ca ta sẽ trách tội đệ sao?”

Tấn Vương càng cảm thấy chấn kinh, ngơ ngác nhìn Hoàng Đế cả người đầy máu, bất tri bất giác buông lỏng cổ tay cầm chủy thủ.

Hoàng Đế vẫn cười khổ như cũ, thều thào nói, “Ta… tín nhiệm đệ như vậy… Mà đệ thì… Cho tới bây giờ… cũng chưa từng tín nhiệm ca ca… Ha hả, Quang Nghĩa, đao này của đệ quả thực là… đâm vào… đâm vào tim ta…” Hắn nói xong cũng không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống mặt đất.

“Đại ca!” Tấn Vương vội vã lao tới đỡ lấy Hoàng Đế, dìu hắn ngồi lên tọa ỷ, quỳ gối trước mặt, hình như lúc này mới ý thức được mình vừa làm cái gì với ca ca. Hắn đột nhiên hoảng hốt lấy tay bịt lại vết thương cho Hoàng Đế.

Nhưng máu tươi vẫn không thể ngừng, dòng máu nóng hổi theo kẽ tay của Tấn Vương mà chảy xuống.

Đao đâm sâu như vậy, mặt Hoàng Đế rất nhanh đã trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh. Hắn run run cầm lấy tay Tấn Vương: “Đệ đệ… Lúc này… Giang sơn xã tắc… Đều giao cho đệ rồi… Làm cho tốt…”

“Đại ca… đại ca, là đệ sai rồi. Là đệ sai rồi, đại ca!” Tấn Vương lui lại phía sau vài bước, hung hăng dập đầu bình bịch trước mặt Hoàng Đế.

“Quang Nghĩa… đệ còn nhớ hay không… Đã từng có một lần… khi đệ còn rất nhỏ… Ta leo tường… vào nhà người ta… Trộm quả dâu… cho đệ…” Nhãn thần Hoàng Đế bắt đầu rời rạc, khóe miệng tựa hồ hàm chứa tiếu ý khi nhớ về lúc nhỏ, lời nói lại vẫn gián đoạn như cũ.

“Đại ca, đại ca!” Tấn Vương rốt cuộc không kiềm chế được nước mắt, phủ phục trên mặt đất mà khóc rống lên.

“Quang Nghĩa… Cầu xin ngươi… Đối xử tử tế… với bọn chúng…” Thanh âm Hoàng Đế càng ngày càng nhỏ, chuyển hướng qua Tấn Vương, vươn một tay tới. Tấn Vương mắt ướt nhoèn cúi người về phía trước, đỡ tay Hoàng Đế, nghẹn ngào nói, “Được! Được!”

Hoàng Đế kéo hắn lại, đột nhiên mở to hai mắt ngồi ngay ngắn, hét lớn một tiếng.

“Làm cho tốt!”

Một tiếng này như sấm đánh bên tai, chấn động khắp điện khiến cho Tấn Vương run rẩy cả người. Một lúc lâu sau, hắn mới phát hiện tay Hoàng Đế đã lạnh lẽo.

Mình đã thực sự giết huynh ấy, giết huynh ấy… Cả người Tấn Vương đều là mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn thi thể trợn mắt của ca ca, gió to len qua cửa sổ, âm thanh rít gào khiến hắn giật mình, một lát sau mới lấy lại được tinh thần.

Nếu đã làm, cũng đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiến về phía trước, chỉ có thể tiếp tục bước đi. Hắn mạnh mẽ xóa đi nước mắt trên mặt, lảo đảo đứng lên. Hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng đi tới cửa cung quát lớn:

“Vương Kế Ân!”

Vị tổng quản nội thị kia vội vàng chạy tới, “Điện hạ có gì cần dặn dò?”

“Việc tối nay ngươi đã nghe được bao nhiêu?”

“Nô tài đứng xa, cái gì cũng không biết, điện hạ!”

“Được, ngươi lập tức đi báo với Kỵ Xa Đốc Vệ, phong tỏa toàn bộ cửa cung và cửa thành. Trời vừa sáng liền thông báo với trên dưới, bệ hạ bạo bệnh băng hà!”

“A!” Vương Kế Ân cả kinh ngẩng đầu lên, thấy nhãn thần lạnh lẽo của Tấn Vương, cả người run rẩy, vội vàng cúi đầu nói: “Nô tài hiểu rõ.”

“Mặt khác nói cho bọn chúng, nếu như Triệu Đức Chiêu muốn tiến cung thì cứ thả cho hắn tiến vào.”

“Vâng!”

“Tìm mấy người ít miệng vào bên trong dọn dẹp, sau đó…” Hắn làm ra một thủ thế cắt ngang cổ.

“Vâng. Bệ hạ yên tâm!” Vương Kế Ân khôn khéo đổi giọng.

“Đi đi!”

Bóng người lập tức biến mất tại hành lang gấp khúc sâu thăm thẳm.

Bóng đêm không trăng dần dần thâm trầm, che lại thần sắc của Triệu Quang Nghĩa.

Chỉ có bóng đêm vô hạn vô biên nặng nề phủ lấy nội điện, giữa đêm tối không ai nhận ra có một hồi âm mưu đang cuồn cuộn trào dâng.

Trời còn chưa sáng, ngọn nến trong Sùng Khánh Điện đã được châm lên.

Tống Hoàng Hậu lo lắng đi lại trong tẩm cung.

Trời vào đêm không lâu bà đã nhận được tin tức các cửa cung đều bị phong tỏa. Loại chuyện này bình thường chẳng có gì kỳ lạ, chỉ là không hiểu tại sao đêm nay bà lại đặc biệt thấp thỏm không yên, cả một đêm không sao yên giấc. Vì vậy ngay sáng sớm bà đã phái một thị nữ đi tìm hiểu.

Lúc này có người tiến đến hồi báo:

“Nương nương, người đã trở về rồi!”

“Gọi cô ta vào đây!” Tống Hoàng Hậu ngồi ở bàn trà, nâng chung trà lên, muốn bình ổn lại cõi lòng một chút.

Cung nữ kia thần sắc khẩn trương tiến đến, “Nương nương, hôm nay đích xác có chút kỳ quái, tuy rằng cửa cung đã đóng, nhưng lại điều động không ít ngự lâm quân. Hơn nữa số binh lính còn đông hơn nhiều so với ngày thường.”

“Hả? Đột nhiên điều động cũng là bình thường. Không cần hoảng, tiếp tục nói.” Hoàng hậu nhẹ nhàng điểm một ngụm trà.

“Nô tỳ nghe tỷ muội hầu hạ bên tẩm cung của điện hạ nói, Tấn Vương đêm qua không hề rời cung, mà cửa cung đã khép lại, e là đã ở trong cung qua đêm. Điều này không hợp với thể chế trong cung, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.”

“Còn có gì nữa không?”

“A, còn có người của Ngự Thiện Phòng nói vừa nhìn thấy Vương tổng quản dẫn theo vài người rời cung.”

“Ừm, làm rất tốt, ngươi đi đi.”

Cung nữ kia vừa ra ngoài, hoàng hậu liền mặc ngoại bào lên, đi nhanh đến sương phòng của Đức Phương.

“Mẫu hậu?” Đức Phương thấy hoàng hậu sớm như vậy đã vào phòng mình, có chút kỳ quái, lập tức ngồi dậy.

Hoàng hậu ngồi lên giường cậu, hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Con à, lập tức mặc quần áo, cùng mẫu hậu đi xem phụ thân con ở đâu.”

“Sao vậy, mẫu hậu?” Đức Phương lập tức nhảy xuống đất, thần sắc mẫu thân có chút hốt hoảng, đây là chuyện vô cùng hiếm có.

“Có mùi âm mưu. Trong cung nhất định đã xảy ra chuyện.”

“Hả?”

“Nếu như thật sự có liên quan đến Tấn Vương thúc, như vậy thật sự không ổn rồi.” Hoàng hậu giúp Đức Phương mặc y phục, “Nhanh lên một chút!”

“Nương nương! Không xong rồi!” Bên ngoài có tiếng người hốt hoảng kinh hô.

“Chuyện gì?”

“Sùng Khánh Điện bị rất nhiều ngự lâm quân vây quanh, nói là hôm nay trước khi kết thúc triều hội tuyệt đối không ai được ly khai!”

“Cái gì? Mệnh lệnh của ai?”

“Họ nói là mệnh lệnh của Tấn Vương!”

Tống Hoàng Hậu tức giận đẩy mạnh cửa, “Hắn thật lớn gan!” Nói xong chỉnh lại y phục lập tức đi ra hướng cửa cung.

Cửa cung mở ra. Ngoài cửa quả nhiên có đầy ngự lâm quân vũ trang đầy đủ. Thấy Hoàng hậu, toàn bộ đồng loạt quỳ xuống, tướng lĩnh đứng đầu nói, “Nương nương thỉnh dừng lại!”

“Ngươi là ai?”

“Tiểu nhân là Du Kỵ tướng quân thuộc Thiên Võ cấm quân.”

“Hừ, một tướng nho nhỏ hàm ngũ phẩm cũng dám vọng tưởng cản lối đi của ta.” Hoàng hậu đi thẳng về phía trước, không để ý đội hình xung quanh.

Tướng lĩnh kia thấy Hoàng hậu muốn đi, lập tức đứng lên rút bội đao bên thắt lưng, “Nương nương, Tấn Vương điện hạ có lệnh, hôm nay trước khi triều hội kết thúc, ai cũng không được ly khai nửa bước.” Nói xong, những cấm quân này đồng loạt đứng lên vây kín cửa cung.

“Ngươi dám!”

Du Kỵ tướng quân kia cầm đao trong tay, cười nói: “Nương nương, nếu như trước đây, tiểu nhân xác thực không dám. Thế nhưng hôm nay hoàng thượng đã băng hà, Tấn Vương sắp tuyên bố kế vị đăng cơ. Nương nương chẳng lẽ không biết?”

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Sấm sét nổ bên tai, hoàng hậu quá sợ hãi gần như không còn đứng thẳng được.

“Ngươi nói bậy, phụ hoàng ở đấu trường hôm qua vẫn rất khỏe.”

“Ha ha, Tần Vương điện hạ. Đợi cho triều hội kết thúc, lời tiểu tướng là đúng hay sai các vị tự nhiên sẽ biết.” Tướng lĩnh kia nhìn thấy hoàng hậu thần sắc kinh hãi thất thố thì đắc ý vô cùng, “Thỉnh hoàng hậu nương nương cùng Tần Vương điện hạ chờ một chút, đừng sốt ruột!”

Hoàng hậu vừa sợ vừa giận, chậm rãi đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn, “Nếu là như vậy, ta càng muốn đi ra. Ai gia cũng muốn xem Du Kỵ tướng quân của Tấn Vương điện hạ sẽ xử trí thế nào?”

Vừa nhìn hoàng hậu cố chấp như vậy, vị Du Kỵ tướng quân kia hạ tia cười, đem đao chặn ngang trước mặt hoàng hậu, “Nương nương, bà đã có lòng như vậy, các huynh đệ đây cũng chẳng phải kẻ vô dụng.”

Cung nữ theo hầu xung quanh chưa từng trải qua chuyện binh biến như vậy, sợ đến lui hết về phía sau.

Đức Phương nhìn thanh đao sáng loáng chậm rãi đặt lên cổ mẫu thân, trong lòng như bị một trận sấm sét đột nhiên đánh vào.

Cậu quay đầu chạy về sương phòng, từ dưới gối rút ra Thuần Quân Kiếm.

Cậu rút đoản kiếm ra, thân kiếm phản chiếu con mắt sáng sủa, trong suốt mà tràn đầy lửa hận cùng sát khí, toàn bộ cùng nhau trút xuống.

“Mẫu thân! Mau tránh ra!” Theo âm thanh niên thiếu trong trẻo gào to, Tống Hoàng Hậu chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, bản thân đã bị kéo về phía sau.

Một đạo kiếm khí tử sắc xé trời mà đến.

Du Kỵ tướng quân kia chỉ cảm thấy một trận mát lạnh thoáng qua, “keng” một tiếng, đao đã chỉ còn phân nửa, vừa định nói gì, áo giáp nơi thắt lưng đã vang lên một tiếng nhỏ, ánh mắt kinh hoàng phát hiện máu tươi từ khe hở của áo giáp ào ào phun ra, bắn vào thiếu niên mỹ lệ không giống phàm nhân trước mắt, sau đó lập tức mềm nhũn ngã xuống.

Niên thiếu Vương gia áo bào trắng toát nhiễm máu, bàn tay run nhẹ nắm chặt thanh bảo kiếm, lạnh lùng nói: “Còn ai dám vô lễ!”

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 04: Trúc Ảnh


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp