ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 03: Thuần Quân

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 03: Thuần Quân

Hoàng Đế quay về điện Sùng Khánh, Đức Phương lặng lẽ đi sau phụ thân.

Từ khi ra khỏi cửa, Hoàng Đế vẫn không nói gì. Đức Phương biết mình làm sai, tự nhiên cũng không dám mở miệng.

Lúc này, Hoàng Đế đột nhiên quay đầu lại, “Đức Phương, đi cùng trẫm!” Sau đó xoay người đi về phía Đại Khánh Điện.

Đại Khánh Điện là chính điện của đại nội, là nơi tiến hành triều hội và đại lễ thường ngày. Thế nhưng hiện tại trời đã khuya, đến Đại Khánh Điện làm gì chứ? Đức Phương thầm nghi hoặc.

Cánh cửa đại môn trầm trọng mở ra, đã có người nhanh chóng đốt nến. Trong đại điện vắng vẻ, chỉ có ngự tọa kim sắc phản chiếu lại ánh nến chập chờn.

Hoàng Đế quay đầu lại ngưng thần nhìn Đức Phương, “Ngày hôm nay có phải ta đã làm con sợ rồi?”

“Lúc đó có một chút, thế nhưng hiện tại con đã hiểu.”

“Lão cung nhân trong Bích Vân Điện là tỳ nữ thân thiết của mẫu thân con, bà ấy họ Tề, đã theo hầu mẫu thân con hơn hai mươi năm.”

Đức Phương giương mắt nhìn phụ thân, trông người không giống như đang muốn trách cứ cậu. Ngực có chút minh bạch ý tứ của phụ thân, lòng cậu lại trở nên do dự.

“Những gì con vừa nói trong Bích Vân Điện, ta đều nghe thấy hết rồi. Những điều đó thật sự là suy nghĩ trong lòng con sao?”

“Đúng vậy phụ thân, hài nhi không muốn lừa gạt một lão nhân gia như vậy.”

Hoàng Đế đi tới trước mặt Đức Phương, đưa tay đặt lên vai cậu, “Không nghĩ tới con còn nhỏ như vậy mà lòng đã mang thiên hạ, thật khiến cho quãng đời còn lại của phụ thân có chút an ủi.”

Đức Phương nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, thấy phụ thân đang mỉm cười nhìn mình, lòng thầm run lên, khóe mắt chẳng biết đã nhòe nước từ lúc nào, “Phụ thân, ngài, ngài không nghiêm phạt con sao?”

“Ha ha, con có thể bao dung mối thù giết mẹ của Tấn Vương, lẽ nào phụ thân cũng không có một điểm lòng dạ này?” Hoàng Đế cười ra tiếng.

“Ngày đó trẫm phụ mẫu thân con, là vì nghĩ nàng phụ trẫm. Vốn tưởng rằng nàng… Tưởng rằng nàng vẫn luôn hận trẫm, không ngờ là trẫm tự dối mình. Đó thật sự là nỗi ám ảnh không cách nào xua đi, cho đến tận hôm nay trẫm vẫn còn giận cá chém thớt lên người con. Đây là lỗi của phụ thân.”

Nước mắt Đức Phương rốt cuộc ào ra, sự thân thiết cùng ôn hòa của phụ thân vẫn là giấc mộng hiếm hoi bao lâu nay của cậu. Đức Phương nhìn phụ thân đang cười hiền từ trước mắt, thực sự rất muốn nhớ kỹ thời khắc này, vĩnh viễn không quên.

“Đi đi, trở về với Hoàng Hậu. Nàng ấy không thấy con nhất định rất lo lắng.” Hoàng Đế mỉm cười.

“Vâng, vậy hài nhi cáo lui.” Đức Phương vội vàng lau khô nước mắt, hành lễ cáo lui. Ngay khoảnh khắc cậu xoay người định rời đi, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, liền quay đầu lại. “Phụ thân, hài nhi có câu muốn nói với ngài.”

“Nói đi.”

“Nếu như mẹ con thật sự hận ngài, thì tội gì phải ở trong lãnh cung lặng lẽ sinh con ra?”

Hoàng Đế có chút ngây ngẩn.

Đức Phương thấy thế, lặng lẽ lui xuống. Trong đại điện chỉ còn lại một mình Hoàng Đế trầm ngâm hồi lâu.

Hắn chậm rãi đi tới trước điện, nhìn bầu trời lấp lánh trăng sáng, phù vân yếu ớt, cảm xúc không cách nào bình phục.

Đúng vậy, Đức Phương nói không sai, vì sao phải chịu khổ như vậy mà vẫn muốn sinh hài tử của kẻ thù? Hay là, ta thật sự sai rồi?

Một lát sau, hắn rốt cuộc thoải mái mỉm cười:

“Hoa Nhị, thật lòng cảm tạ nàng. Cảm tạ nàng đã lưu lại hài tử này cho ta.”

Mùa thu, võ trường ở ngoại ô Đông Kinh.

Hoàng Đế cùng Tấn Vương ngồi ở trên Điểm Tướng Đài, bên dưới là ngự lâm quân cùng con cháu hoàng gia đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Triệu Đức Chiêu cùng đệ đệ Đức Phương cũng ở trong số đó.

Tuy rằng Đức Phương vóc dáng không cao, nhưng cũng cưỡi một con chiến mã giống như đại ca, Đức Chiêu thấy cậu đeo trường cung bao tiễn thật có dáng dấp, không khỏi cười nói:

“Đức Phương, nhìn không ra đứa con nít như đệ mà mặc nhung trang cưỡi chiến mã cũng có vài phần khí thế nha. Chỉ không biết đệ có kéo được cái cung này không thế?”

Đức Phương cũng không cãi lại, giục ngựa chạy qua tấm bia, chạy được hơn một trượng thì vững vàng lấy tên, kéo cung, quay người bắn một tiễn. Chỉ thấy một tiếng “bịch” vang lên, mũi tên đã vững vàng cắm ngay giữa bia, chỉ cách hồng tâm có một chút xíu.

Cấm quân vây quanh ồ lên hò reo không ngớt, thế nhưng gương mặt Đức Phương lại không hiện lên chút vui mừng nào, chỉ yên lặng giục ngựa chạy qua rút tiễn xuống.

“Làm sao vậy, Đức Phương? Đệ là làm rất tốt rồi, vẫn không cam lòng sao?” Đức Chiêu đi đến bên người cậu.

“Bắn lệch như vậy, những người này còn hò reo nữa.” Đức Phương rầu rĩ đáp.

“Ha ha, Đức Phương, đệ còn nhỏ như vậy, nếu như bắn tên bằng ca ca ta thì ta đây thật mất mặt đó.”

Đức Phương nghe thế nở nụ cười, “Cũng phải, vậy cứ để huynh uy phong một hồi đi.”

Trên đài, Tấn Vương phát hiện Hoàng Đế đang mỉm cười nhìn hai huynh đệ vừa cười vừa nói dưới đài. Mấy tháng gần đây thái độ của Hoàng Đế đối với Đức Phương đã có chuyển biến rõ ràng, điều này không khỏi khiến hắn có chút bất ngờ.

“Hai nhi tử của hoàng huynh thật sự là hổ tử, thật không nghĩ tới ngay cả Đức Phương luôn nhu nhược như vậy mà cũng có lúc thân thủ bất phàm.”

“A, Quang Nghĩa, đệ nhìn nhầm rồi. Đứa trẻ này không hề nhu nhược, tâm tư cùng khí độ của nó đều ở trên Đức Chiêu.”

“Hả?” Tấn Vương có chút khó hiểu nhíu mày, nhìn lại đấu trường.

Đức Phương ở trên lưng ngựa đang giương cung ngắm bắn, thân thể nho nhỏ mà thẳng tắp, dung nhan tuấn tú hòa cùng anh khí thiếu niên khiến cho cậu trở nên nổi bật giữa đám đông, tỏa ra thứ ánh sáng khiến người chói mắt.

“Trước đây là trẫm bạc đãi hài tử này, chưa từng nghĩ nó bị áp bách mà vẫn quật cường như vậy. Quang Nghĩa, nó chính là một hạt giống tốt.”

“Ha ha, vậy chúc mừng hoàng huynh!”

Trong chớp mắt, hai huynh đệ đầu đầy mồ hôi đi đến trước Điểm Tướng Đài.

“Phụ hoàng, Tấn Vương thúc!”

“Tài nghệ không tồi!” Tấn Vương cười bắt chuyện với hai vị hoàng chất.

Hoàng Đế lệnh cho nội thị mang ra một chiếc hộp gỗ, “Đức Phương, con qua đây!” Đức Phương thấy phụ thân cầm nó lên, đặt vào trong tay cậu.

“Sắp tới sinh nhật của con rồi. Hiện tại quốc gia đề cao tiết kiệm, hoàng gia càng nên làm gương. Ta sẽ không tổ chức rầm rộ cho con, nhưng sẽ tặng cho con một món quà. Con mở ra nhìn đi.”

Chiếc hộp trong tay không phải quá nặng, quanh thân hộp điêu khắc hoa văn đậm chất cổ xưa.

Cậu mở nắp hộp, bên trong là một thanh đoản kiếm dài hai thước (tầm 70cm), kỳ quái chính là thanh kiếm không có vỏ, mang kiểu dáng của cổ kiếm. Chuôi kiếm quấn một sợi dây tết màu đỏ tía, trên lưỡi kiếm không có bất cứ hoa văn gì, nhìn qua thì có vẻ bình thường không có gì nổi bật.

Đức Chiêu nhịn không được nói, “Phụ thân, thanh kiếm này có bình thường quá không?”

Hoàng Đế chỉ mỉm cười không đáp.

Đức Phương cầm lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng rút nó ra.

Chỉ thấy một đoàn quang hoa tử sắc phóng ra, ánh dương quang chiếu vào thân kiếm lóe lên quang mang thâm thúy, tựa như dòng suối chảy qua mặt, kiếm khí thanh triệt mà lạnh đến thấu xương chậm rãi theo quang mang trút xuống…

Ngoại trừ Hoàng Đế, những người xung quanh đều bị thanh kiếm này vững vàng hấp trụ.

Hoàng Đế nhìn tiểu nhi tử thần sắc ngây ngốc, cười nói: “Đức Phương, con biết đây là kiếm gì không?”

“…”

“Đây là Thuần Quân Kiếm.”

“A, là Thuần Quân Kiếm do Âu Dã Tử thời Xuân Thu luyện ra?”

“Không sai. Thuần Quân Kiếm là thần khí trong các loại kiếm, không chỉ bởi vì nó vô cùng tôn quý, mà còn vì nó là nhân giả chi kiếm. Kiếm này đã thất truyền từ lâu, khi vi phụ tìm được nó thì đã không còn thấy vỏ kiếm nữa, vỏ bao này là do ta sai người chế tạo ra.”

Hoàng Đế cầm lấy thanh kiếm trong tay Đức Phương, tra kiếm vào vỏ, tự tay treo kiếm vào đai lưng cậu, “Hài tử, con phải nhớ kỹ, vô luận là bảo kiếm cỡ nào, cũng cần tra vào trong vỏ. Hiểu không?”

Đức Phương trân quý vuốt lưng Thuần Quân Kiếm, không giấu nổi kích động trong lòng.

Tấn Vương ở một bên cười nói, “Đức Phương, còn không mau cảm tạ phụ hoàng con!”

“Hài nhi nhất định nhớ kỹ, cảm tạ long ân phụ hoàng!”

Trên đường hồi cung, Hoàng Đế cùng Tấn Vương giục ngựa đi trước, Tấn Vương lôi kéo dây cương, đầu ngựa thủy chung vẫn đi sau so với Hoàng Đế nửa bước.

Hoàng Đế quay đầu lại cười, “Quang Nghĩa, từ lúc nào đệ đã trở nên cẩn thận như vậy?”

“Ha ha, quân thần hữu biệt. Hoàng đệ đã là người đứng đầu trong quần thần, càng nên làm gương cho kẻ khác.”

“Ừm, hôm nay ở lại cung dùng bữa tối đi. Trẫm có một số chuyện muốn thương lượng với đệ.”

“Thần đệ lĩnh chỉ.”

Mà phía sau, hai huynh đệ Đức Phương đang say sưa thảo luận về tuyệt thế bảo kiếm.

“Đức Phương, từ giờ đệ cần luyện kiếm thật tốt, đừng để phụ hoàng thất vọng.”

“Ừm, nhất định rồi. Đệ đang suy nghĩ, ngày mai sẽ đi tìm đại tướng quân Tào Bân. Nghe nói trong quân của ông ấy có rất nhiều người giỏi, đệ muốn nhờ ông ấy tìm cho một vị cao thủ kiếm thuật đến dạy đệ. Đại ca thấy có được không?”

“Ha ha, đệ phí sức như thế làm gì? Ta đây sẽ tìm cho đệ một người.” Nói xong Đức Chiêu cao giọng gọi một hộ vệ tầm hai mươi tuổi đến.

“Hắn tên là Cố Kỳ Thụy, là thị vệ thân cận của ta. Sư phụ của hắn là Ngô Vệ Tử – được giang hồ mệnh danh là Khoái Kiếm Thủ. Hắn ở bên cạnh ta đã hai năm rồi, thân thủ rất khá. Thế nào, từ giờ để hắn đi theo đệ nhé, vừa có thể dạy đệ kiếm thuật, cũng có thể bảo hộ đệ chu toàn.”

“Đệ cả ngày đều ở trong cung, sao có gì không chu toàn chứ? Một người quan trọng như vậy, đại ca cứ nên giữ bên người thì hơn.”

“Ha ha, ta nói là bảo hộ đệ chu toàn, là sợ đệ luyện kiếm chẳng ra gì tự làm mình bị thương, như vậy mất mặt lắm. Có hắn bên cạnh chí ít đệ cũng không tự chém mình bị thương đâu!”

“A, đại ca, huynh…”

“Ha ha, được rồi được rồi. Đệ hãy nhận đi.” Đức Chiêu thấy đệ đệ mặt đã đỏ bừng liền cười ha hả, “Kỳ Thụy, mau qua bái kiến Tần Vương điện hạ. Nó chính là đệ đệ bảo bối của bản vương, sau này phải giao cho ngươi chiếu cố rồi.”

“Tiểu nhân bái kiến Tấn Vương điện hạ. Sau này tiểu nhân xin dốc toàn lực bảo vệ điện hạ!”

“Ừm!” Vốn chỉ là hai câu nói bình thường, ngược lại lại giống như hô ứng với tiếng cười của ca ca vậy, Đức Phương không còn cách nào khác hơn là rầu rĩ đáp một tiếng.

Dưới mặt trời chiều, Đức Chiêu nhìn mặt Đức Phương bị chiếu rọi đến đỏ bừng, mặc dù miệng vẫn cười to nhưng trong ánh mắt cũng không khỏi toát ra thương tiếc.

Hai huynh đệ nói chuyện lọt vào trong tai của Hoàng Đế cùng Tấn Vương phía trước. Hoàng Đế cười nói với Tấn Vương: “Thấy huynh đệ bọn chúng, ta lại nhớ tới huynh đệ chúng ta trước đây.”

“Đúng vậy, tình cảm của Đức Chiêu hoàng tử cùng Đức Phương hoàng tử thật sâu sắc.”

“Thực sự là năm tháng giục người già, nháy mắt trẫm đã đến tuổi không biết thiên mệnh rồi. Tối nay, huynh đệ chúng ta nhất định phải uống với nhau mấy chén.”

“Hay, đây chính là cái gọi là “nâng cốc nói chuyện xưa”!”

“Ha ha, không sai!”

Dưới ánh chiều sáng lạn, đội ngũ trở về cung, mang theo vẻ tĩnh lặng yên bình không gì sánh được.

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 03: Thuần Quân


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp