ĐẠI TỐNG BÁT HIỀN VƯƠNG

Chương 01: Thân thế (thượng)

trước
tiếp

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 01: Thân thế (thượng)

Mùng hai tháng hai, theo thường lệ là đại lễ tế xuân.

Sắc trời còn chưa sáng, trong thành Đông Kinh của Đại Tống, khắp ngõ lớn ngõ nhỏ đã bắt đầu náo nhiệt cả lên, khắp nơi đều có thể thấy được bách tính tấp nập qua lại. Ở góc đường còn có khói bếp bay lên, hòa cùng hương khí hỗn tạp, tiếng cười nói thăm hỏi xóa tan đi cái se lạnh đầu xuân.

Đột nhiên, một trận âm thanh vang vọng đường lớn, Chu Tước Môn của nội thành mở ra, một đội ngự lâm quân hoàng gia chạy đến mở đường, dàn thành hai hàng nghênh đón. Bách tính đều tản ra, tất cả mọi người cùng nhìn lên chiếc xe ngựa quý giá đang chậm rãi đi ra từ Chu Tước Môn.

“Đây là một vị hoàng tộc đúng không, còn sớm như vậy mà?”

“Ngươi thật là, hôm nay là mùng hai tháng hai, nhất định là vị nương nương kia muốn đến Tướng Quốc Tự thắp hương cầu phúc!”

Trong xe ngựa tràn ngập huân hương, khiến cho người có chút buồn ngủ. Triệu Đức Chiêu lặng lẽ đẩy rèm cửa độn gấm thật dày ra, muốn hít thở không khí trong lành. Một trận hàn khí từ cửa sổ ập vào trong xe.

“Đức Chiêu, mau buông rèm xuống. Cẩn thận đông cứng đệ đệ của con đó.” Một âm thanh nhẹ nhàng từ sau lưng cậu truyền đến.

Đức Chiêu giận dỗi thu tay, quay đầu lại nhìn mẫu thân Tống Hoàng Hậu. Tuy rằng Hoàng Hậu đã không còn trẻ nữa, nhưng vẻ đoan trang tú lệ vẫn khiến tư thái bà vô cùng xuất chúng. Đệ đệ Triệu Đức Phương mà Tống Hoàng Hậu hết mực yêu thương đang tựa trong lòng mẫu thân ngủ ngon lành. Làn da trắng hồng, lông mi mảnh dài hơi rung động, đôi môi hồng nhuận ướt át, mơ hồ có chút điểm tú mỹ của nữ tử. Đức Chiêu vốn đang có một chút giận dỗi, nhìn đệ đệ một hồi đã tan biến không còn dấu vết.

“Mẫu thân, vì sao đệ đệ lại đẹp hơn con khi còn bé vậy? Thật là, sắp biến thành một tiểu cô nương rồi.”

Tống Hoàng Hậu nở nụ cười, “Đâu có gì kỳ quái, ngoại hình đâu phải ai cũng giống ai. Con khi còn bé cũng rất là khả ái đó.” Bà vừa trìu mến nói vừa kéo lại áo choàng cho Đức Phương.

“Sắp tới Tướng Quốc Tự rồi, không cần gọi đệ ấy tỉnh lại sao?”

“Nó từ sáng sớm đã bị gọi dậy học bài, bây giờ để nó ngủ thêm một chút đi. Nếu không lúc quay về bị phụ hoàng con hỏi, nó tinh thần không tỉnh táo trả lời ấp úng thì lại bị trách phạt nữa đó.”

“Ngày hôm nay đi tế tự mà giờ học buổi sớm cũng không được miễn nữa? Thái Phó cũng quá nghiêm khắc đi.”

“Đây không phải ý của Thái Phó.” Tống Hoàng Hậu nhẹ nhàng xoa gương mặt Đức Phương, “Là chính nó muốn đi học. Hài tử này, thực sự là hiểu chuyện khiến người ta thương tiếc.”

“Đệ ấy cũng không còn nhỏ nữa, đã mười bốn tuổi rồi, mẫu thân còn luôn miệng gọi đệ ấy là hài tử. Không tốt đâu!’

“A, nó không giống với con. Phụ hoàng quá lãnh đạm với Đức Phương, một hài tử ngoan như vậy, mẫu thân chỉ có thể tận lực che chở nó được chừng nào hay chừng ấy, con là đại ca, đạo lý này cũng không hiểu sao?”

“Chẳng lẽ lại là vì mẹ ruột của đệ ấy…”

Tống Hoàng Hậu nghiêm khắc liếc mắt nhìn Đức Chiêu, Đức Chiêu lập tức ngậm miệng. Đức Phương trong lòng mẫu thân khẽ giật mình, mở to hai mắt, giữa khoảng mơ hồ ngắn ngủi, cậu giật mình phát hiện mình đang nằm trong lòng Hoàng Hậu, lập tức ngồi thẳng lưng, “Mẫu thân, nhi thần thất lễ rồi.” Bên tai còn nghe thấy tiếng cười của đại ca, mặt cậu không khỏi đỏ lên.

“Được rồi, đều là người một nhà, không nên đa lễ như vậy. Sửa sang lại một chút đi, chút ta phải xuống xe rồi.” Tống Hoàng Hậu ôn nhu mỉm cười.

Bên ngoài Tướng Quốc Tự, trụ trì cùng tăng nhân đã đứng ở cửa lớn chờ sẵn.

Tống Hoàng Hậu tiếp thu đại lễ xong, muốn theo phương trượng đến Đại Hùng Bảo Điện thắp hương cầu phúc, “Đức Chiêu, con đi theo ta. Đức Phương, con tùy ý đi dạo xung quanh đi.”

“Dạ, mẫu thân!” Đức Chiêu vỗ vỗ vai đệ đệ, sau đó đi theo Tống Hoàng Hậu.

Triệu Đức Phương nhìn đại ca cùng Hoàng Hậu giữa chúng tăng nhân rời đi, liền xoay người đi đến hậu viện. Tiểu tăng bên cạnh cúi người hỏi, “Tần Vương điện hạ, ngài đi đến điện thờ phụ dùng trà chứ?”

“Ừm, không cần. Ta muốn đi dạo xung quanh, tiểu sư phụ không cần khách sáo.” Nghĩ đến có thể tự do trải qua một buổi sáng, tâm tình không khỏi tốt thêm vài phần, hài lòng mỉm cười với tiểu hòa thượng, cậu xoay người rời đi. Hai người phía sau thấy nụ cười của cậu sáng ngời như ánh dương quang, lòng không khỏi có vài phần sửng sốt.

Trong hậu viện, hàn khí đầu xuân thổi đến hương tịch mai (mai vàng) thơm ngát, nhàn nhạt mà kiên định, hấp dẫn tâm tư Đức Phương. Hoa mai nở tại hành lang, cậu đơn giản ngồi tại mép hành lang, lặng lẳng nhìn một đóa tịch mai đạm nhạt.

Cậu càng ngày càng không thích phát ngốc ở trong cung nữa.

Ngày cậu còn bé, phụ thân luôn rất thân thiết với cậu, thế nhưng không biết từ lúc nào, phụ thân đã trở nên nghiêm khắc khác thường, thậm chí thường hỉ nộ khó đoán. Cậu nỗ lực muốn tự mình tiến bộ, muốn phụ hoàng cảm thấy vui mừng, thế nhưng dường như không có kết quả. Đại ca nói “đánh là thương, mắng là yêu”. Thế nhưng cậu mơ hồ nghĩ không phải. Mà theo sự cải biến của phụ thân, cậu cũng dần trở nên sợ hãi cung đình.

Cậu ngắt xuống một nhành mai, đưa lên mũi ngửi, thầm mỉm cười.

Thế gian dạt dào xuân ý như vậy, mà bản thân mình lại chỉ vì chút việc nhỏ không thể giải thích mà nghĩ xấu cho nó hay sao?

“Đức Phương.” Phía sau truyền đến một tiếng người.

Đức Phương quay đầu nhìn lại, đem nhành hoa giấu vào trong áo, cúi người thi lễ, “Chất nhi bái kiến Tấn Vương thúc.”

Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa mỉm cười tiêu sái đến gần, “Đang ngắm hoa sao?”

“Vâng.” Triệu Đức Phương kính cẩn trả lời. Vị Tấn Vương này, tuy là hoàng thúc của cậu, nhưng quyền cao chức trọng, nghiễm nhiên đã trở thành dưới một người mà trên vạn người. Bất quá, hắn tuy là người ngoài nhưng lại luôn giữ thái độ ôn hòa, rất ít khi thấy hắn đối đãi hạ thần nghiêm khắc như phụ thân. Ngay cả đối với cậu và ca ca, Tấn Vương cũng quan tâm chu đáo, điều này khiến Triệu Đức Phương từ sâu trong nội tâm vô cùng kính trọng vị hoàng thúc này.

“Tâm tình con không tồi, đang nghĩ đến chuyện vui vẻ gì vậy?” Tấn Vương cẩn thận nhìn cậu.

“Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là cảnh sắc liêu nhân.”

Lúc này, tia nắng ban mai đã dần chiếu vào đình viện, bao trùm phía sau cậu. Gió nhẹ ban mai thổi dây cột tóc cùng tay áo tung bay, một làn hương tịch mai thấm tâm can nương theo gió mà đến.

Tấn Vương thấy cậu mặc dù không cao lắm, nhưng dáng người đã thẳng tắp kiên cường. Cậu cúi đầu, nhưng dương quang sáng sớm vẫn dây dưa quanh mi mục thanh lãng. Loại dáng dấp yên lặng bình thản này khiến hắn không khỏi thầm kinh ngạc: Thiếu niên vừa cầm hoa mai mỉm cười dưới nắng sớm đến mỹ lệ trong suốt, bỗng nhiên tiêu thất không thấy nữa rồi.

Đức Phương thấy hắn không đáp lời, vì vậy ngẩng đầu nhìn Tấn Vương.

Tấn Vương có một chút thất thần, “Con quả thật quá giống mẫu thân.”

“Dạ?” Đức Phương có chút kinh ngạc, cậu từ nhỏ đã nghe người ta nói mắt ngọc mày ngài, tướng mạo không giống Hoàng Hậu hay Hoàng Đế. Đây là lần đầu tiên có người nói cậu giống mẫu thân.

“A, Hoàng Hậu ở trong điện đúng không? Bản vương đi gặp.” Hình như phát hiện mình nói lỡ, Tấn Vương chuyển đề tài lập tức ly khai. Đi được vài bước, hắn lại đột ngột quay đầu lại, “Hôm nay phụ hoàng con lại muốn khảo hạch bài vở mấy huynh đệ đúng không?”

“Vâng.”

“Cẩn thận một chút, gần đây huynh ấy thân thể không tốt, đừng làm cho huynh ấy tức giận.”

“Chất nhi nhớ rõ.”

Buổi trưa, loan giá hồi cung.

Nội thị Vương Kế Ân thay mặt Hoàng Đế đến Sùng Khánh Điện tuyên Tần Vương đến Sùng Chính Điện khảo tra bài vở.

Hoàng Đế ngồi trên ngự tọa bằng vàng chăm chú nhìn hài tử trước mắt. Tuy rằng Hoàng Đế đã sắp đến năm mươi, thế nhưng uy nghiêm vẫn không hề giảm sút. Ánh mắt sắc bén khiến Đức Phương âm thầm run lên.

“Gần đây ngươi học cái gì?” Thanh âm Hoàng Đế nhàn nhạt truyền đến.

Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần gần nhất đọc Đường Sử.”

“Vậy sao?” Hoàng Đế có chút hứng thú, “Ngươi đã đọc đến Đường Sử rồi?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy, đọc ra thâm ý gì rồi?” Hoàng Đế đứng dậy thong thả đi xuống đài, tiến tới bên người Đức Phương.

“Nhi thần rất thích mấy thiên tấu chương của Ngụy Trưng. Nghĩ trong đó có thâm ý tu thân trị quốc.”

Trong thanh âm của Hoàng Đế mang theo một điểm tiếu ý, “Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, đã biết nói đến đạo lý tu thân trị quốc rồi?”

“Đức Chiêu đại ca đã từng nói qua, thân là con cháu hoàng gia, trên vai tự nhiên có trách nhiệm phụ giúp giang sơn Đại Tống.” Thanh âm trong trẻo của Đức Phương khiến khóe miệng Hoàng Đế vẽ ra một tia cười.

Đi tới bên mình Đức Phương, hắn đang muốn nói gì, đột nhiên cảm giác một mùi hoa bay tới, nhãn thần Hoàng Đế đột ngột chuyển lạnh.

“Trên người ngươi giấu cái gì?”

Đức Phương kinh hãi, là tịch mai sáng sớm giấu trong tay áo vẫn chưa lấy ra. Ngữ khí phụ thân nghiêm khắc như vậy, khiến cậu có chút thấp thỏm bất an, đưa tay lấy ra một nhành mai vàng.

“Là tịch mai buổi sáng ở Tướng Quốc Tự.” Cậu nhỏ giọng đáp.

“Hừ.” Thanh âm Hoàng Đế không nghe ra tâm tình, “Như vậy ngươi thích tịch mai?”

“Vâng…”

Một tiếng “vâng” nho nhỏ lại khiến cho đầu óc Hoàng Đế ầm ầm nổ tung, tức giận trào dâng trong lòng. Trước mắt chợt hiện lên hình ảnh nữ nhân mười lăm năm trước, dáng người thanh thoát, bờ eo nhỏ nhắn, mái tóc đen mượt, mày liễu nhẹ nâng, môi anh đào hé mở, nhàn nhạt trả lời, “Nô tì thích tịch mai.” Tâm đột nhiên đau đến xuất huyết.

“Vì sao?” Hoàng Đế vô thức hỏi, hắn đã không biết mình đang hỏi ai, ký ức cuộc trào mãnh liệt gần như đã bao phủ tất cả mọi thứ trước mắt hắn.

“Bởi vì…” Đức Phương đã nhận ra thần thái cổ quái của phụ thân, trong lòng thận trọng lựa chọn từ ngữ thích hợp, “Tịch mai cao thượng, báo xuân mà không tranh xuân.”

… Nô tì muốn như đóa tịch mai này, sớm không nên tranh xuân giữa hoàng cung cỏ hoa rực rỡ. Tâm Hoàng Đế bắt đầu thắt chặt, vì sao mười lăm năm rồi, ngươi còn tới quấy rầy, còn không buông tha trẫm?

Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, thấy nhãn thần Đức Phương có chút kinh hoàng, một đôi mắt phượng kia, dần dần cùng với đôi mắt đẹp lấp lánh như hổ phách trong ký ức hắn hòa vào làm một. Huyết sắc dần dần bịt kín hai con mắt hắn.

“Ba!” Một cái tát như trời giáng khiến Đức Phương ngã nhào xuống đất, hoàng đế hạ thủ quá nặng khiến cho phát quan của cậu cũng rơi ra ngoài, tóc đen lả tả đổ xuống.

Vương Kế Ân hầu hạ bên cạnh quá sợ hãi, biết sự tình không ổn, liền kéo tiểu thái giám bên người, “Mau đi mời Hoàng Hậu qua đây.” Tiểu thái giám lập tức chuồn ra từ phía sau đại điện.

Đức Phương giật mình ngẩng đầu nhìn phụ thân, đã thấy trong mắt Hoàng Đế ngưng tụ bi thương cùng hận ý rõ ràng, lạnh lẽo khiến cậu không khỏi rùng mình. Đó chính là thần sắc khác thường trong mắt phụ thân mà cậu thỉnh thoảng phát hiện, hôm nay nó bày ra trần trụi như vậy, quả thực khiến cậu rơi xuống hố băng, phụ thân căn bản là hận cậu. Thế nhưng, sợ sệt cùng áp lực không giấu được trong cậu sự quật cường cùng bất phục.

Cậu ngẩng đầu đối diện với phụ thân, vì sao, rốt cuộc là vì sao, nếu như muốn hận cậu như vậy, chí ít cũng phải cho cậu một lý do chứ?

Sắc mặt tái nhợt, tóc đen rối bời, gương mặt tuấn tú, hai tròng mắt hổ phách quật cường lơ đãng tỏa ra ngạo khí, dần dần hòa vào làm một với thân ảnh bạch y thắng tuyết kia.

“Yêu nghiệt, trẫm không tin không trừ được ngươi!”

Hét lên một tiếng, Hoàng Đế lập tức rút bội kiếm bên hông, kiếm quang chói mắt khiến Đức Phương không nhìn ra được thần sắc của phụ thân. Phụ thân… muốn giết con?

“Dừng tay!” Hoàng Hậu vọt đến ôm cổ Đức Phương, lớn tiếng quát, “Hoàng thượng, ngài điên rồi sao? Nó là Đức Phương. Nó là con của ngài Triệu Đức Phương!”

Nghe thấy tiếng quát, Hoàng Đế sửng sốt, nhãn thần dần dần thanh minh.

Bội kiếm trong tay chậm rãi rớt xuống, rơi trên mặt đất. Hắn không hề nhìn hai mẫu tử trên mặt đất, chậm rãi trở lại tọa ỷ, thần sắc lộ ra vẻ uể oải vô hạn.

“Các ngươi lui xuống đi. Trẫm quá mệt mỏi rồi. Đem Đức Phương lui xuống nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Đại Tống Bát Hiền Vương – Chương 01: Thân thế (thượng)

 


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp