ĐẠI ĐƯỜNG MINH NGUYỆT (QUYỂN 1-4)

Sổ tay sinh tồn triều Đường - Bài 4: Về chuyện ăn

trước
tiếp

Sổ tay sinh tồn triều Đường – Bài 4: Về chuyện ăn

Tên truyện: Đại Đường Minh Nguyệt

Tác giả: Lam Vân Thư

Đối với bất kỳ người xuyên không nào mà nói, xuyên về triều Đường, bạn có thể ăn ngày ba bữa cơm, nếu mà sớm hơn chút nữa, ví dụ như triều Hán, muốn ăn ngày hai bữa hay ba bữa thì còn phải xem địa vị thế nào đã.

Đến triều Đường này tất cả mọi người đều ngày ăn ba bữa, bữa sáng, quá nửa là cháo nè bánh nè, bữa trưa thì thường là cơm, bữa tối thường là mì, bánh canh hoặc bánh rán.

Đúng rồi, nhân tiện giải thích luôn, trước triều Tống thì cái gọi là “bánh” thật ra chỉ là mỳ thôi, tất cả những thứ làm từ mỳ đều có thể gọi là bánh.

Ví dụ như “bánh canh” mà chúng ta thường thấy nhất thật ra chính là “mỳ nước”, trong đó có sợi mỳ (không phải hai chữ này đâu nhưng thôi dùng tạm vì lười tìm lắm) được nghiền thật mỏng cho vào canh nóng, mỳ canh lạnh gọi là “đãi lạnh”, đều rất phổ biến; còn “bánh hấp” chính là màn thầu. Bên trong “bánh hấp” có bọc thịt thì gọi là “mỳ nhọn ngọc”, hay là “màn thầu nhọn”, chính là bánh bao thị, là món ngon mà Hoàng đế cũng có thể ăn đến hài lòng đó, còn có hoành thánh nữa chính là bánh bột có nhân đó.

Giờ tui sẽ giới thiệu món người triều Đường yêu nhất: Tèng téng teng… Bánh Hồ!

Bánh Hồ là bánh gì? Có người nói là “bánh lò”, cũng có người nói là “bánh hấp”, tóm lại chính là một loại bánh mỳ truyền từ Tây Vực vào, có rau, có dầu, có thịt, hạt mè cùng đủ loại gia vị. Người triều Đường có tình yêu thắm thiết với bánh Hồ. Có ông quan to, mùa đông trông thấy bánh Hồ liền lấy tay áo bọc nóng hổi gặm luôn, lại còn cảm thán với người ta: “Đẹp không còn lời nào để nói, đẹp không còn lời nào để nói”, hoặc là gặp được đồng hương ở Trường An, liền cố ý làm người ta phát thèm: Ông còn nhớ rõ bánh Hồ… Hạ Vũ Hà nướng bên bờ hồ Đại Minh không?

Nếu như bạn còn không có khái niệm gì với bánh Hồ thì mời tham khảo bánh nang (món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc) của tiệm cơm Tân Cương… Theo nghiên cứu khảo cổ, bánh Hồ và bánh nang cơ bản chẳng khác gì nhau cả.

Nếu bỏ thêm tầng tầng lớp lớp thịt dê và muối tiêu bên trong bánh thì sẽ trở thành món “cổ lầu” chỉ nhà giàu sang mới có thể ăn. Nói thật nhìn thấy tình yêu của người triều Đường đối với bánh Hồ, lòng tui lại lạnh lẽo lắm… có thể thấy họ còn chưa được ăn qua cái gì ngon cả.

Người triều Đường cũng thường ăn cơm, người bình thường ăn cơm gạo thô, người giàu thì có cả danh mục các loại như cơm tẻ, cơm thanh phong, cơm thủy tinh…

Rồi, giờ nói về thức ăn.

Đầu tiên tui muốn nói rõ người triều Đường tuyệt đại đa số đều là ăn thịt, Võ Tắc Thiên tín Phật bèn bắt mọi người không được ăn thịt, thế là các đồng chí đều bi phẫn nói, không cho ăn thịt, thế chẳng lẽ ăn cơm trắng sao?

Trong số các loại thịt mà các đồng chí triều Đường thường ăn thì được yêu nhất chính là thịt dê, nướng nè luộc nè chưng nè đều ngon cả.

Sau đó là thịt heo, còn không phân biệt sang hèn Nam Bắc đều ăn cả. Những năm cuối triều Đường có vị quan ghét nhất ăn thịt heo, kết quả trông thấy trong đám thuộc hạ có hai người đánh nhau, tức giận đến không chịu được, bèn nghiêm khắc phạt họ, bắt họ ăn… thịt mỡ. Còn cảnh cáo thêm, các ngươi còn đánh nhau nữa, ta bèn cho thêm mỡ vào thịt mỡ… phỏng chừng nhanh chóng họ lại đánh nhau thôi.

Sau đó nữa chính là thịt cá. Ngoại trừ cá nướng, cá luộc các loại, thì nổi tiếng nhất chính là cá lát, cái gọi là phi đao xẻ cá, nghe nói công phu cao có thể cắt mỏng như cánh ve đó nha nha nha. Ăn cua lúc này đã được coi là hưởng thụ, cũng có tôm nữa, mà họ còn thích ăn lươn trắng, hải sản vân vân. Ngoài ra cái gì gà vịt ngan ngỗng bồ câu gấu hươu chó thỏ cũng không tính là hiếm thấy.

Về phần thịt bò cùng thịt ngựa, thật ra người triều Đường cũng ăn, chỉ là theo luật Đại Đường, cố ý giết ngựa quan, trâu quan, thì đi đày một năm rưỡi, thế còn giết trâu ngựa nhà mình có vấn đề gì không? Có, vẫn là một năm… cho nên thôi bỏ đi.

Đương nhiên, người triều Đường cũng ăn rau quả, còn có rau quả ôn đới và rau quả nhập khẩu nữa, cải trắng nè rau cần nè củ cải nè cái gì cũng có luôn.

Có điều người triều Đường ăn rau quả vẫn có điểm riêng, không phải ăn sống, mà phải băm phải chặt phải nghiền phải muối mới ăn… Thật sự là quá sáng tạo đi.

Thật ra điều sáng tạo nhất chính là họ làm ra được những món ăn nổi tiếng kia, gì mà dê béo không mỡ, lừa nhốt anh nga, nện rùa… đều là những cách giải quyết hết sức tàn nhẫn. Ví dụ như dê béo không mỡ, chính là ở ngay trước mặt một con dê giết năm mươi con dê khác, dọa cho con dê này phát điên luôn, mỡ toàn thân ngấm hết vào thịt… Lừa nhốt anh nga thì là nhốt con ngan cùng con lừa vào một chiếc lồng hoặc chuồng mà nướng, còn đổ xì dầu gia vị các loại vào cho bọn chúng bị nướng đến khát khô sẽ uống những loại gia vị này, mãi cho đến lúc bị nướng chết thì thôi. Đây là phát minh của đôi giai đẹp anh em Trương Dịch Chi, rất được yêu thích, có thể nói người triều Đường rất chăm lo cái miệng của mình. Cho nên, các bằng hữu yêu thích xuyên không thương động vật và thích ăn chay nên cân nhắc từ bỏ thời Đường đi thôi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp