CHU NHAN (THƯƠNG NGUYỆT)

Chương 143 - Chu Nhan (Thương Nguyệt)

trước
tiếp

CHU NHAN QUYỂN HẠ

Tiền truyện hệ liệt Kính: Chu Nhan – Chương 143: Trận chiến cuối cùng (1)

Dịch bởi: Tàng Thư Quán

Thần điểu Trùng Minh phi từ trên bầu trên đêm xuống, dẫm nát mái vòm bay vào thần miếu. Chu Nhan ngồi trên lưng, không đợi thần điểu đáp xuống đã liên tiếp thi triển ra mấy loại pháp thuật lợi hại nhất mà nàng biết. Một đạo là mũi tên Lạc Nhật đẩy lui đối phương, một đạo là tường lửa Xích Viêm phòng vệ trong tích tắc, muốn trợ giúp Thời Ảnh từ xa, âm thanh kia không khỏi hơi ngạc nhiên.

“Lại một kẻ nữa?”. Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay thần Hủy Diệt đột nhiên giơ lên chỉ về phía không trung.

“A Nhan!” Thời Ảnh thất thanh: “Cẩn thận!”.

Chu Nhan chưa kịp phản ứng lại, đã bị một sức mạnh kéo từ trên lưng thần điểu rơi xuống từ trên cao lao về phía mũi kiếm trong tay thần Hủy Diệt. Đúng lúc đó, một bóng trắng lóe lên, bỗng nhiên xuất hiện một vật chắn phía trước đỡ thay nàng một kích kia.

“Chim bốn mắt!” Chu Nhan nhìn thấy máu tươi từ cổ thần điểu Trùng Minh vẩy ra không khỏi thất thanh. Đúng lúc nàng bị tấn công rơi xuống, thần điểu Trùng Minh giương hai cánh chùm lên đầu thần Hủy Diệt, chặn lại toàn bộ sức mạnh của một kích kia. Một luồng kiếm khí chém ra uy lực mạnh mẽ xuyên thấu vào chiếc cổ dài, máu tươi bắn ra như mưa tên. Chu Nhan đau đớn hét lên, cùng với thần điểu Trùng Minh ngã mạnh xuống đất. Máu bắn như mưa nhuốm đỏ cả người nàng.

Thần điểu khổng lồ ngã xuống trong thần miếu, cổ dài gục xuống như sắp chết. Bốn con mắt đỏ như máu vẫn lộ ra một tia lo lắng, chật vật giãy cánh đẩy nàng ra, muốn nàng xoay người nghênh địch. Nhưng mà Chu Nhan làm sao còn có tâm tư nghĩ đến chuyện khác. Nàng vội vàng chạy đến, nhanh chóng dùng thuật trị thương, cố gắng ngăn máu trên cổ thần điểu không phun ra.

“A Nhan! Khoan hãy lo đến việc này!” Thời Ảnh cũng đã đi đến sau lưng nàng, thấp giọng quát, kéo người nàng khỏi thần điểu Trùng Minh: “Ngăn địch trước đi!”.

Chu Nhan dù sao cũng là một người mềm lòng, giờ phút này làm sao có thể buông tay? Nhưng mà không đợi nàng cứu Trùng Minh, bên tai bỗng nhiên ầm ầm vang lên tiếng nổ. Kết giới vừa tạo ra đột nhiên vỡ tan, một cánh tay khổng lồ phá vách tường mà ra. Đúng lúc kết giới bị phá vỡ, thân là người thi hành thuật pháp, Chu Nhan đồng thời chịu một đòn nghiêm trọng, mắt tối sầm, hộc ra một ngụm máu tươi, gục xuống người Trùng Minh.

Trùng Minh lúc đang hấp hối nhìn thấy nàng như vậy thì lo lắng vạn phần, nhưng cũng không thể làm gì được.

“A Nhan!” Thời Ảnh lại không tiếc thương quát khẽ: “Mau đứng lên!”.

Chu Nhan há miệng thở dốc chỉ cảm thấy toàn thân như vỡ vụn. Nàng chưa bao giờ gặp phải đối thủ quá lợi hại như vậy. Một kích đã có thể đánh gục nàng. Nhưng mà nhận ra sự lo lắng trong lời nói của sư phụ, nàng biết bản thân mình lúc này quyết không được gục xuống, liền cắn chặt răng chống đỡ thân thể, từng chút một đứng lên.

Đúng vậy, nàng tới là để chiến đấu bên sư phụ, sao có thể vừa lâm trận đã thoái lui?

Nhưng mà trong lúc nàng cố sức để khích lệ bản thân, thì bên kia lại thấy cánh tay vừa phá vỡ kết giới tiếp tục bay ra, dễ dàng phá vỡ ngọn lửa trên tường Xích Viêm, chẳng khác gì một đốm lửa vụn.

Mặt đất ầm ầm rung chuyển. Thần Hủy Diệt tiến từng bước về phía họ, ánh sáng trong đôi mắt vàng rực rỡ, trường kiếm cũng sáng chói, tuy rằng chỉ là một pho tượng bằng đất mà lại chứa sức mạnh như chiến thần thượng cổ tái sinh, khiến cho nàng không khỏi choáng váng.

“Trời ạ!” Chu Nhan không nhịn được thốt lên: “Thần Hủy Diệt! Nó sống lại ư?”.

“Đây cũng không phải là thần Hủy Diệt!” Thời Ảnh trầm giọng: “Chỉ là một đồ vật ký sinh trên tượng thần mà thôi!”.

“Là cái… cái gì vậy?”. Giọng nói Chu Nhan hơi run, nhìn thấy bức tượng thần đang tiến dần về phía bọn họ, cảm giác như trong cơn ác mộng: “Đúng là quái đản! Thứ này rốt cuộc là thứ gì?”.

Thời Ảnh im lặng giây lát, trả lời: “Ta cũng không biết!”.

Đối diện với kẻ địch cực mạnh, Chu Nhan vẫn nhịn không được quay đầu nhìn y một cái. Lần đầu tiên trong cuộc đời, vậy mà nàng lại nghe được sư phụ chính miệng trả lời “không biết”. Trên trời dưới đất không thứ gì làm khó được sư phụ, mà lại vẫn có thứ y không thể nhìn thấu lai lịch ư?
Nhưng mà nàng cũng không kịp nghĩ nữa. Bởi vì gió dữ dội nghênh diện cắt đến. Dưới bầu trời tối đen, phong vân nổi lên giống như bị triệu hồi. Gió từ bốn phương tám hướng đều thổi đến Bạch Tháp, khiến cho nơi mắt bão yên tĩnh đều cuồn cuộn mây đen, cả thần miếu đều rung chuyển như có một thanh kiếm khổng lồ vô hình từ trên hư không đánh xuống, bổ Bạch Tháp ra làm đôi.

Thế mà lại có thể triệu hồi tất cả phong vân trong trời đất, rốt cuộc là cái quái quỷ gì?

Chu Nhan chưa bao giờ đối chọi với kẻ địch đáng sợ như vậy, nhất thời không biết xoay sở thế nào. Bỗng nhiên bên tai nàng nghe thấy tiếng Thời Ảnh quát khẽ: “Mau!”.

“Hả!” Chu Nhan nhất thời không kịp phản ứng lại, trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng, Thời Ảnh đã vụt ra rồi.

Y toàn lực ứng phó với công kích, tốc độ nhanh như chớp, nhưng lại hoàn toàn không để lại chút sức phòng thủ nào, bại lộ toàn thân. Chu Nhan không kịp nghĩ nhiều, lập tức quỳ gối, đặt hai tay lên nền đất vỡ vụn của thần miếu, nhanh chóng phát động kết giới Thiên Thụ. Đúng lúc Thời Ảnh tiến công, nàng đồng thời triệu hồi sức mạnh cao nhất trong lục địa Vân Hoang. Sức mạnh mãnh liệt dâng lên từ lòng đất, giây lát đã lộ ra trên Bạch Tháp, vô số cây cao bóng cả phá đất mà lên, nhanh chóng sinh trưởng như tường đồng vách sắt vây khốn yêu ma kia. Trong tích tắc, cánh tay Thời Ảnh vung ngang, ánh sáng chói mắt một lần nữa phát ra. Đó chính là Thiên Tru!

Dưới ánh chớp như đá đánh lửa, hai người bọn họ một tĩnh một động, phối hợp ăn ý. Thuật công kích mạnh nhất kết hợp thuật phòng ngự mạnh nhất nháy mắt hoàn thành một kích hoàn hảo.

Thời Ảnh phi thân tiến lên, rót vào toàn bộ sức mạnh, cả người chìm trong ánh hào quang giống như hóa thân thành một thanh trường kiếm, mạnh mẽ xẹt qua cổ họng thần Hủy Diệt. Kiếm khí sắc bén sắt vụt qua tượng thần, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, tượng thần đầu lìa khỏi cổ, ầm ầm ngã xuống đất khiến đất đá bay tứ tung/

“Thành công rồi ư?” Chu Nhan kinh hỉ vạn phần kêu lên một tiếng. Sau kích đó, Thời Ảnh không một tiếng động, vụt qua như một con hồng nhạn đứng ở phía bên kia thần miếu, hơi thở dồn dập, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nhan, trong thần sắc có ý khen ngợi. Vừa rồi trong thời khắc thập tử nhất sinh, nàng phối hợp ăn ý với y không một kẽ hở, tựa như là tâm ý tương thông.

Đầu tượng thần cục cục lăn trên mặt đất, sau một lúc lâu vẫn không dừng lại. Chu Nhan nhịn không được giơ mũi chân, muốn dẫm lên cái đầu Ma để cho nó dừng lại.

“Cẩn thận!” Thời Ảnh cả kinh nhanh chóng chắn trước mặt nàng. Đầu tượng mở to mắt vẫn dữ tợn như trước, nhưng trên đường nét điêu khắc cũng đã biến thành một vật chết, không còn sót lại chút khí tức hắc ám nào.

Thời Ảnh nhẹ thở phào một hơi, thầm thu lại ánh sáng trên tay. Y hơi giơ tay lên, nắm chặt lấy cánh tay phải, hơi thở có chút dồn dập.

Vừa lúc ánh sáng biến mất, Chu Nhan nhìn thấy có máu tươi không ngừng thấm ra trên đầu vai y. Một thân bạch y đã nhuốm đỏ quá nửa.

“Sư phụ!” Nàng kinh hô thất thanh, vội vàng sử dụng thuật trị liệu trên vai y. Nhưng mà Thời Ảnh lại đẩy tay nàng ra, thấp giọng: “Trước tiên không cần lo cái này, giữ lại khí lực đi”.

“Giữ lại khí lực làm cái gì? Không phải đã đánh xong rồi sao?” Chu Nhan ngạc nhiên. Nhưng mà đúng lúc này, trong thần điện trống trải vang lên một câu: “Nhát kiếm vừa rồi tên là gì thế?”.

Khoảnh khắc đó, toàn thân Chu Nhan lạnh buốt, sởn tóc gáy sợ hãi kêu lên.

Giọng nói kia ở sau lưng nàng như không hề bị thương nặng. Chẳng lẽ nhát kiếm chém bay đầu vừa rồi của sư phụ vẫn không đủ gây thương tổn đến hắn sao?

“Một kích này vượt quá sức mạnh mà con người trên Vân Hoang này có thể có. Chắc không phải… không phải cũng là do ngươi tự nghĩ ra chứ?” Tiếng nói kia từ trong bóng tối truyền đến, mang theo một tia uể oải như không có dấu hiệu trọng thương: “Chẳng lẽ cũng tên là Vô Danh?”.

“Phải!” Thời Ảnh lạnh lùng: “Ngươi giết Đại Tư Mệnh, phải đền mạng”.

“Đền mạng?” Tiếng nói kia nở nụ cười, trong giọng nói mang theo trào phúng và khinh thường, không nói nên lời: “Một con kiến trên mặt đất mà thôi, cũng dám nói với ta như vậy”.

“Con kiến cái gì?” Giọng điệu như vậy đã khơi dậy sự phẫn nộ của Chu Nhan, nàng không nhịn được phẫn nộ: “Có bản lĩnh thì bước ra! Trốn trong bóng tối như con rùa đen rụt đầu thì tính là giỏi giang gì chứ?”.

Đối phương tựa hồ như lúc này mới chú ý tới cô gái kia: “Ngươi là ai?”.

“Chu Nhan, quận chúa Xích tộc!” Chu Nhan không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói vào bóng tối: “Ngươi là ai? Lén lút như thế để làm gì? Đi ra đây xem xem!”.

“Lén lút?” Một tiếng cười lạnh vang lên từ sâu trong bóng tối nơi thần miếu, rồi lại dừng lại đánh giá nàng một lát, giọng nói bỗng nhiên thay đổi, thất thanh: “Trên đầu của ngươi, chẳng lẽ là?”.

“Trên đầu cái gì?” Chu Nhan ngạc nhiên, bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu vừa động, tóc dài đổ xuống, theo bản năng nàng giơ tay lên chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng xẹt qua ngón tay giống như tia chớp, Ngọc Cốt trên đầu nàng đã tức khắc ở trên tay đối phương.

Thời Ảnh và Chu Nhan đồng thời hít một hơi lạnh, rốt cuộc cũng thấy được người từ sâu trong bóng tối đi tới, hay nói chính xác thì đó chỉ là một hình dáng con người, trường bào màu đen, mơ hồ như hòa vào bóng tối, không lộ mặt giống như một đám sương mù.

“Ồ! Quả nhiên là Ngọc Cốt!” Đối phương cầm Ngọc Cốt trong tay, trong giọng nói tựa như mang theo một tia cực kỳ phức tạp: “Đã bao năm rồi, thế mà thứ này lại vẫn còn tồn tại”.

“Trả lại cho ta!” Chu Nhan giận không kìm nén được: “Đây là sư phụ tặng cho ta!”

Ngọc Cốt lên tiếng đáp lại mà động, càng không ngừng giãy dụa muốn trở lại người Chu Nhan. Nhưng mà ngón tay đối phương lại dễ dàng khống chế, thu lại thần khí trong lòng bàn tay.

“Ngọc Cốt… sao lại ở trên đầu ngươi? Ngươi rõ ràng là hậu duệ Xích tộc”. Đối phương cúi đầu nhìn Ngọc Cốt, lại ngẩng đầu nhìn Chu Nhan, có vẻ hơi kinh ngạc: “Hai người các ngươi là một đôi? Kỳ lạ, huyết mạch đế vương Không Tang không phải bao đời nay đều chỉ có thể kết hôn với Bạch tộc sao?”.

“Liên quan gì đến ngươi?” Những lời này đã chạm đến nỗi đau của Chu Nhan, nàng cũng không thèm quan tâm đến đối phương, không nghĩ ngợi đáp trả: “Cần gì ngươi quản? Mau trả Ngọc Cốt lại cho ta!”.

“Liên quan gì đến ta ư?” Người kia tạm dừng một chút bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, giọng nói trầm thấp mà mơ hồ giống như đang cảm thán: “Thật không ngờ, mấy ngàn năm sau ở Vân Hoang này lại có người dám nói với ta như vậy!”.

Hắn ở trong bóng tối cười, tiếng cười lại hoang vắng như nước.

Thời Ảnh trước sau không hề mở miệng, thân hình vẫn bất động, nhưng cả người đã căng như dây cung. Đúng vậy, kẻ địch trước mặt mạnh mẽ khó lường, thong dong dạo chơi trước mắt y. Y chú ý đến phương vị của đối phương, vô thanh vô tức xuất ra thuật pháp xích Diệu Chi, nắm bắt chờ thời cơ.

Y không nói gì, chỉ liếc nhìn Chu Nhan một cái, lặng yên di chuyển thân thể không tiếng động, hai tay ở trong trường bào âm thầm nắm lại, kết một cái ấn. Hai người ra hiệu một ánh mắt, lập tức hiểu ý, thực hiện đồng thời một động tác, cùng phát động xích Diệu Chi, hai dây xích vô hình lan từ dưới chân hai người lên sàn nhà, nhanh chóng hợp lực vây công vào bóng tối sâu thẳm.

Keng một tiếc, hai chuỗi móc xích nối vào nhau, vây quanh địch thủ trong bóng tối.

“Ồ! Ta hiểu rồi!” Nhìn thấy hai người bọn họ phối hợp ăn ý, giọng nói trong bóng tối cũng không có chút hoảng hốt khi bị bao vây, ngược lại tán thưởng một câu: “Chiêu vô danh vừa rồi thật ra là các ngươi phối hợp từ chiêu thức phòng ngự của Thiên Thụ cùng công kích của Thiên Tru mà thành. Hai chú thuật tuyệt đích kết hợp mới sinh ra một kích kinh người đến vậy, có phải hay không?”.

Chu Nhan run lên, thoáng nhìn về phía Thời Ảnh. Đúng vậy, sư phụ từng chỉ điểm qua cho mình trên thần miếu Cửu Nghi, nói rằng nếu sử dụng đồng thời hai pháp thuật có cùng đẳng cấp, hòa làm một sẽ sinh ra chú thuật tuyệt đỉnh. Bản thân nàng chưa từng thử nghiệm trên thực tế, cũng không biết một đòn liên thủ trong nháy mắt vừa rồi đã tung ra như vậy.

Thời Ảnh cũng không trả lời nàng, chỉ bình tĩnh nhìn sâu vào trong bóng tối, nơi đó rốt cuộc cất giấu thứ gì. Kẻ kia có tu vi thâm sâu khó lường, dường như là y ít thấy trong đời, hơn nữa có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy chỗ vi diệu của chú thuật đẳng cấp nhất Vân Hoang.

“Không nghĩ tới đến bây giờ, Không Tang này còn có nhân tài như các ngươi!”. Giọng nói kia thở dài, lại đổi về giọng khinh thường như trước: “Bắc Miện đế là một tên vô năng ngu ngốc không đáng để nhắc tới, thế nhưng trên người đứa con trai trưởng của hắn lại chảy dòng máu đế vương chân chính!”

Nghe thấy đối phương hạ thấp phụ thân của mình như thế, sắc mặt Thời Ảnh hơi trầm xuống, lạnh lùng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Là Trí giả, thủ lĩnh Băng tộc sao? Đến Đế đô muốn làm gì?”.

Chu Nhan “a” một tiếng, hiển nhiên là giật mình vì thân phận đối phương, trong lòng Thời Ảnh đã sớm thầm có dự đoán, đối phương có quan hệ bí mật với Thanh vương, mà trên Tây Hải, nhìn cả Lục hợp cũng chỉ có Băng tộc của đế quốc Thương Lưu là đứng đầu, cũng chỉ có kẻ được gọi là Trí giả trong truyền thuyết kia mới có thể có sức mạnh như vậy.

“Không tồi! Đám di dân hải ngoại kia gọi ta là Trí giả, thần phục dưới chân ta, hi vọng ta có thể dẫn dắt bọn họ trở lại lục địa này”. Thanh âm kia thì thào: “Đã mấy ngàn năm rồi, Vân Hoang này cũng sắp mục nát, ta trở về đây san bằng tất cả để xây dựng nên một quốc gia mới trên đống đổ nát”.

“Đừng mơ!” Cùng lúc Chu Nhan và Thời Ảnh cùng thốt lên, ăn ý như vậy, không nói đã ngầm hiểu.

“Đừng cố châu chấu đá xe!” Trong bóng tối, người kia lạnh lùng nhìn Thời Ảnh: “Ngươi là đại thần quan hẳn cũng biết thiên mệnh! Bảy mươi năm sau Không Tang mất nước, sau đó lục vương đều chết, quỷ khóc nơi hoang lạnh, đây đều là chuyện được viết trên bản đồ sao chiếu mệnh không để thay đổi”.

Thời Ảnh trầm xuống, im lặng.

Hóa ra, ngoài y và Đại Tư Mệnh, trên Vân Hoang này vẫn còn có người thứ ba biết đến tương lai xa xôi như vậy. Tu vi và pháp thuật của Trí giả này cao thâm như thế, rốt cuộc của lai lịch thế nào?

 


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp